
giám, mình là nữ nhân rất
đàng hoàng, không hề có ý muốn này.
- Hạ
quan.. hạ quan ngày mai lại đến chẩn mạch cho công chúa thì sẽ xem cho phu nhân
là được. Hạ quan xin cáo lui.
Nói rồi khom lưng vái một
vái, lúc xoay ngươi đi thì ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào mặt hắn khiến mặt hắn
ửng hồng càng như ngọc trong suốt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm phần nhu hòa.
Thần thái này khiến Tương Nhược Lan cảm thấy thật ghen tỵ.
Tương Nhược Lan đưa mắt
nhìn hắn rời đi, trong lòng cảm thán, người tài giỏi như thế, tính cách tốt,
diện mạo tốt, ở thời này được biết bao người tôn trọng, bao nhiêu phụ nữ mến
mộ. Đáng tiếc lại sinh nhầm nơi, sống ở đây, mỗi ngày đều phải lo lắng đề
phòng, làm không tốt thì sẽ bị nguy hiểm, rơi đầu như chơi, đáng tiếc đáng
tiếc......
Tương Nhược Lan cảm thán
một phen rồi trở vào điện.
Trường Nhạc công chúa
châm cứu, uống thuốc xong thì cơn sốt tạm thời lui xuống nhưng vừa đến đêm thì
lại sốt cao. Châm cứu nhiều với trẻ nhỏ cũng không tốt, Lý thái y nhất thời
cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có các sai cung nữ đắp khăn ướt cho nàng
Tương Nhược Lan và thái y
cùng nghĩ mọi cách giúp công chúa hạ sốt. Nàng biết ở thời cổ đại, chữa bệnh
một nửa dựa vào trị liệu còn nửa kia phải là ý chí của người bệnh. Nếu kiên
cường thì sẽ nhanh khỏi hơn rất nhiều.
Thái y không dám châm cứu
thêm. Tương Nhược Lan liền sai cũng nữ thỉnh thoảng cho công chúa uống nước,
bản thân thì bắt đầu xoa bóp cho công chúa.
Tương Nhược Lan biết bài
xoa bóp có tác dụng hạ sốt, không biết có tác dụng với công chúa không nhưng
bây giờ cũng chẳng có cách nào hơn, không thể làm gì hơn là coi ngựa chết thành
ngựa sống.
Xoa bóp rồi, vừa bón
thuốc, vừa đắp khăn, bận rộn mãi đến hừng đông thì cơn sốt của công chúa cũng
giảm xuống.
Tương Nhược Lan cùng tất
cả mọi người trong điện thở dài một hơi, nhìn công chúa thở đều đều, sắc mặt
dần bỉnh ổn lại, Tương Nhược Lan nắm tay nàng nhẹ nhàng cười cười.
Lý thái y nói với nàng:
- Tình
huống tối qua đúng là rất nguy hiểm, may mà có phu nhân ở đây.
Nếu không, nếu
công chúa có chuyện gì, hắn thân là đại phu chữa trị dù không bị chôn cùng thì
cũng phải chịu trách phạt lớn.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Phải tạ
ơn Lý thái y ở bên chỉ điểm mới đúng. Lý thái y xem xem, bệnh của công chúa
liệu có khá lên không?
Thật ra nàng cũng rất
thích đứa trẻ đáng yêu này, cũng không mong muốn nàng xảy ra chuyện.
Lý thái y thấy nàng không
hề có ý tranh công thì rất có hảo cảm, lập tức cười đáp:
- Tối hôm
qua là lúc nguy hiểm nhất thì công chúa đã qua, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục nghỉ
ngơi, uống thuốc thì hẳn là không sao.
- Vậy thì
tốt. Tương Nhược Lan vui vẻ
Buổi sáng sau khi lâm
triều, Cảnh Tuyên đế, Hoàng hậu và Thái hậu cùng đến thăm công chúa. Công chúa
đã thức dậy được Tương Nhược Lan dỗ uống thuốc. Giờ đang vừa nghe Tương Nhược
Lan kể chuyện vừa ăn cháo Tương Nhược Lan bón.
Hoàng hậu thấy tinh thần
nữ nhi tốt lên còn có thể ăn uống thì rất vui mừng, đi tới nói chuyện cùng công
chúa, lại cảm ơn Tương Nhược Lan một phen. Tương Nhược Lan không nhận công một
mình nàng cũng nhắc đến Lý thái y. Hoàng đế rất cao hứng, thưởng cho Lý thái y
100 lạng bạc.
- Về phần
Hầu phu nhân, đợi công chúa khỏi hẳn sẽ thưởng cho ngươi.
Trị bệnh là bổn phận của
thái y nhưng Tương Nhược Lan thân là nhất phẩm phu nhân, ban thưởng đương nhiên
không giống thái y. Tương Nhược Lan nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng là cứu mạng công
chúa, có phải là công lớn không?
Thái hậu đi tới nói
chuyện cùng công chúa, nhìn bát cháo trong tay Tương Nhược Lan cười nói:
- Đây
không phải là cháo bình thường đúng không?
- Thái
hậu thật tinh ý. Đây là cháo hạnh nhân, ăn nhiều rất có lợi cho công chúa.
Thái hậu cười nói với
Hoàng hậu:
- Ta sớm
biết, chỉ cần nha đầu Nhược Lan này ra tay thì Trường Nhạc nhất định sẽ khỏe
lại.
Bây giờ Hoàng hậu đầy cảm
kích với Tương Nhược Lan, trong lòng sớm đã coi Tương Nhược Lan là thần y,
đương nhiên là liên thanh phụ họa. Thật ra, Tương Nhược Lan biết chuyện lần này
là nhờ may mắn, may mà bệnh của công chúa còn phát hiện sớm, bình thường cơ thể
công chúa được bồi bổ nên chưa đến lúc tuyệt mạng.
Xế chiều, Lưu Tử Căng
cùng cha đến chẩn mạch cho công chúa. Lúc đến, Tương Nhược Lan tìm cơ hội dẫn
Lưu Tử Căng đến một chỗ hẻo lánh để hỏi chuyện chiếc túi thơm.
Lưu Tử Căng nói:
- Ta đã
phân biệt cẩn thận rồi, trong túi thơm không có loại xạ hương làm người khó có
thai. Cánh hoa đó cũng là hoa lan, ta đã hỏi qua những đồng liêu ở nước Việt, ở
nước Việt, hoa lan này là một loại hoa rất phổ biến. Không có chỗ nào khả nghi
hết.
Tương Nhược Lan nghe
xong, nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự là mình đa nghi. Không có thai, chẳng lẽ vấn
đề là do ta?
Tương Nhược Lan vội vàng
vươn tay cho Lưu Tử Căng chẩn mạch:
- Vậy xin
Lưu thái y xem giúp ta, thân thể ta có vấn đề gì không?
Lưu Tử Căng nhìn tay
nàng, mặt đỏ hồng nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh giúp nàng chẩn mạch.
- Mạch
tượng của phu nhân không sao cả. Lưu Tử Căng ho khan một tiếng: - phu nhân còn
trẻ, có m