
gày nàng vắng mặt đã xảy ra rất
nhiều chuyện nàng không biết…
Cận Thiệu Khang cùng thái
phu nhân an ủi Thanh Đại một phen, dặn nàng nghỉ ngơi cẩn thận, sau đó đại phu
tới kê đơn thuốc cho Thanh Đại.
Đại phu nói:
- Tính
mạng cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là nàng tâm tình phiền muộn, hơn nữa
thương thế trước đó chưa khỏe hẳn, bình thường phải để nàng nghỉ ngơi cho tốt,
tốt nhất là không ai quấy rầy nàng nữa.
Thái phu nhân lập tức bảo
Tương Nhược Lan sai hai nhà hoàn nữa tới Nghênh Hương viện, vừa dặn dò Liễu
Hồng chiếu cố cẩn thận. Ra khỏi Nghênh Hương viện, thái phu nhân nói với Cận
Thiệu Khang:
- Thanh
Đại tâm tư đơn thuần, Hầu gia bình thường cũng nên chiếu cố một chút. Nàng là
người Hoàng thượng ban cho, hôm nay nếu Thanh Đại tự tử chết, truyền ra ngoài
ngươi chắc chắn sẽ bị Ngự sử đàn hặc.
Vừa nói vừa liếc nhìn
Tương Nhược Lan.
Liễu Hồng đem chuyện hôm
nay Thanh Đại không thoải mái muốn gặp Cận Thiệu Khang lại bị hắn cự tuyệt cho
thái phu nhân. Nếu đổi là là bình thường cũng không có gì, gặp thiếp hay không
là tự do của nam nhân, nếu nam nhân không muốn gặp đã đòi tự tử, nếu đổi làm
người khác thì thái phu nhân còn cho rằng thiếp thất này
Nhưng chuyện lần này thái
phu nhân lại không nghĩ như vậy. Bà ăn chay niệm phật nhiều năm, rất tin nhân
quả báo ứng. Nếu vì sự nghi kị của mình mà hại chết Thanh Đại thì bà khó mà an
tâm. Hơn nữa, bà vốn cũng không thích chuyên sủng Tương Nhược Lan cho nên
đương nhiên cho rằng Tương Nhược Lan đố kỵ không cho con đến thăm Thanh Đại mới
tạo thành chuyện như vậy. Xử lý chuyện này đương nhiên sẽ có thiên hướng bênh
Thanh Đại.
Cận Thiệu Khang cúi đầu
nói câu:
- Con đã
biết
Thái phu nhân lại nhìn về
phía Tương Nhược Lan như đợi nàng bộc lộ thái độ nhưng Tương Nhược Lan chỉ cúi
đầu, nghiêm mặt không nói gì. Thái phu nhân khẽ hừ một tiếng, xoay người rời
đi.
Thái phu nhân rời đi rồi,
Tương Nhược Lan cùng Cận Thiệu Khang trở về Thu đường viện. Một phen náo loạn
như vậy, Cận Thiệu Khang cũng không có thời gian ngủ, thu dọn rồi ăn điểm tâm
rồi thượng triều luôn.
Trong lúc đó hai người
tựa hồ như muốn nói nhưng vì mỗi người đều có tâm sự nặng nề nên chẳng ai nói
gì. Với Cận Thiệu Khang mà nói, Thanh Đại quả thật đã khiến hắn rung động, lần
trước xả thân cứu giúp, lần này lại thắt cổ tự tử, đây không phải là nữ nhân vì
để thỏa mãn mục đích mà khóc lóc làm loạn, mỗi lần đều đổ máu.
Trong hai ngày Tương Nhược
Lan không ở nhà, hắn đến thăm nàng, nàng không khỏe nhưng vẫn kiên trì pha trà
cho hắn. Nhìn nàng dịu dàng mà tỉ mỉ pha trà, trong lúc đó nàng cũng không nói
gì, cũng không có ý gì câu dẫn hắn, khóe miệng chỉ khẽ cười khiến hắn cảm thấy
rất thoải mái.
Cho nên hắn thường ở lại
đó nửa canh giờ
Cuộc sống sau này hắn nên
dùng thái độ nào để đối mặt nàng.
Vẫn như trước kia coi
nàng như không tồn tại, coi nàng là một hạ nhân? Nói thật, hắn không làm được.
Hắn biết nàng muốn gì nhưng hắn không thể cho nàng vì hắn đã hứa hẹn với một nữ
nhân khác.
Tương Nhược Lan yên lặng
giúp hắn thay quần áo, cũng khoác thêm một lớp áo cừu tránh gió cho hắn rồi
nói:
- Đi
đường cẩn thận. Giọng nói rất dịu dàng
Cận Thiệu Khang đột nhiên
ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói vào tai nàng:
- Nhược
Lan, mọi thứ sẽ không thay đổi, nàng tin ta.
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Ta
không nói không tin ngươi.
Chính là...... ngươi tin
tưởng chính mình? Những lời này, Tương Nhược Lan không nói ra miệng.
Tháng mười một, trận
tuyết đầu đông lặng lẽ tới, bên ngoài trắng xóa tinh khiết vô cùng.
Ngày thứ hai tuyết rơi
nhiều, người bạn biến mất đã lâu – ngân hồ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt
Tương Nhược Lan như là từ trên trời rơi xuống. Còn chưa đợi nó rũ tuyết trên
người, Tương Nhược Lan đã tiến lên ôm nó vào lòng, vui vẻ nói:
- Tiểu
Bạch, trong thời gian này ngươi đi đâu vậy? Ta còn tưởng ngươi đang ngủ đông
nữa.
Tiểu Bạch rúc vào lòng
nàng, đuôi to lắc lắc như là rất vui vẻ. Một hồi sau nó nhảy xuống lòng nàng,
chạy vòng vòng quanh phòng, cái mũi dài hít hít như là ngửi được thứ gì đó,
trông vô cùng bất an.
Tương Nhược Lan thấy nó
như vậy trong lòng hơi hoảng. Ngân hồ là loài động vật rất có linh tính, chẳng
lẽ nó phát hiện được điều gì.
Tương Nhược Lan lập tức
sai người đem chậu hoa làn vào phòng.
Nhắc tới cây hoa lan này
cũng rất kì quái, tuyết rơi nhiều như vậy mà vẫn nở đẹp như thường. Thanh Đại
nói hoa lan này vốn nở vào mùa đông nên không sợ lạnh.
Để cho người đi ra ngoài
ngân hồ mới đi ra khỏi góc phòng, nó đi vài vòng quanh chậu hoa, cái mũi hít
hít không ngừng rồi sau đó chán ghét ngắt hết hoa đi rồi mới bình tĩnh trở lại.
Tương Nhược Lan nhìn chậu
hoa bị phá hỏng rồi mỉm cười với ngân hồ:
- Đáng
tiếc ngươi không thể nói được, bằng không ngươi có thể nói cho ta biết hoa này
có vấn đề gì rồi.
Tiểu Bạch lắc lắc cái
đuôi, ánh mắt nịnh bợ
Tương Nhược Lan cười:
- Ta
biết, ngươi đói bụng, ăn thịt kho tàu được không?
Buổi tối Cận Thiệu Khang
trở về đã thấy ngân hồ nằm ngủ trên giườn