
g. Ngân hồ ngẩng đầu nhìn hắn một cái
rồi lại nhắm mắt ngủ. Phỏng chừng nó nghe ra bước chân của Cận Thiệu Khang, nếu
đổi lại làm người khác nó đã sớm trốn đi. Cũng vì vậy mà Tương Nhược Lan không
cho hạ nhân vào phòng.
Tương Nhược Lan vừa giúp
Cận Thiệu Khang thay quần áo vừa cười nói:
- Ta đoán
nó tới chỗ ta ngủ đông rồi, vừa ấm áp lại vừa có đồ ăn, đúng là đồ giảo hoạt
Đợi Cận Thiệu Khang thay
quần áo xong, Tương Nhược Lan kéo hắn xuống bàn rồi cho hắn nhìn bồn hoa kia.
- Xảy ra
chuyện gì vậy. Thấy chậu hoa bị phá hỏng, Cận Thiệu Khang hỏi.
Tương Nhược Lan kể chuyện
ngân hồ phá hỏng nó, nàng nhìn hắn nói:
- Nghe
nói ngân hồ là loại động vật có linh tính, nó có phản ứng này không hiểu là vì
sao?
Hắn nhìn nàng nói:
- Nàng
muốn nói gì?
- Thiệu
Khang, đã lâu như vậy ta không thể mang thai… Tương Nhược Lan nhẹ giọng nói.
Cận Thiệu Khang chớp mắt,
trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi nói:
- Trong
phòng Thanh Đại có hai bồn, lại để bên giường
Tình báo hắn phái đi điều
tra về Thanh Đại cũng không tra ra điều gì khả nghi. Giờ đây hắn đã hoàn toàn
không nghi ngờ gì Thanh Đại nữa.
Cũng không trách hắn
không cảnh giác vì nhiệm vụ lần này của Thanh Đại là lấy lòng hắn. Nhiệm vụ này
hắn vốn không ngờ tới chứ nếu Thanh Đại muốn tiếp cận Cận Thiệu Khang để lấy
tin tình báo thì có thể đánh lừa hắn hay không cũng khó mà nói.
Tương Nhược Lan nghe hắn
nói như thế thì không nói gì nữa. Cận Thiệu Khang nắm tay nàng nhẹ giọng nói:
- Nàng
đừng đa tâm, có lẽ ngân hồ không thích mùi hoa này.
Tương Nhược Lan miễn
cưỡng cười cười:
- Có lẽ
là vậy
Buổi tối, Cận Thiệu Khang
ôm Tương Nhược Lan, rất dịu dàng, sau cơn ân ái, hắn nói:
- Nhược
Lan, đừng vội, chúng ta nhất định sẽ có con.
Tương Nhược Lan tựa vào
lòng hắn, đột nhiên cảm giác, sự chờ mong với đứa trẻ này đã không còn lớn như
trước nữa. Cuộc sống từng ngày trôi qua, thân thể Thanh Đại cũng dần dần khỏe
lên, vẻ mặt dần hồng nhuận, thần thái dần khôi phục tựa như một đóa hoa nở rộ
chỉ chờ người hái.
Nàng mỗi ngày vẫn đều đều
đi thỉnh an Tương Nhược Lan, thái độ vẫn cung kính như trước. Buổi tối Cận
Thiệu Khang và Tương Nhược Lan đi thỉnh an thái phu nhân thì hầu như đều có thể
gặp nàng. Nàng sẽ tự mình châm trà cho Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang,
đương nhiên là trà long tỉnh với nước mưa mà Cận Thiệu Khang thích nhất. Lúc
bưng đến trước mặt hắn thì sẽ len lén nhìn hắn một cái mỉm cười. Cảm giác như
giữa hai người có một bí mật mà người ngoài không biết.
Có đôi khi, thái phu nhân
sẽ giữ Cận Thiệu Khang lại rồi sai Thanh Đại đàn hát. Đến ngay cả Tương Nhược
Lan cũng có thể cảm nhận được tình ý trong tiếng đàn hát. Tương Nhược Lan cũng
nhận ra Cận Thiệu Khang rất chăm chú lắng nghe, đôi khi ánh mắt hắn còn dừng
lại ở Thanh Đại.
Có lẽ là ở trong Hầu phủ
lâu như vậy Thanh Đại cũng chẳng còn thẹn thùng như trước, có đôi khi cũng xấu
hổ nói đôi câu với Cận Thiệu Khang.
Mà tất cả những điều này
Tương Nhược Lan cũng chỉ nhìn chứ không hề nói với Cận Thiệu Khang rằng mình
không vui, cũng không bắt hắn cam đoan chuyện gì. Bình thường vẫn như lúc
trước, nên làm gì thì làm, nên nói gì thì nói. Cận Thiệu Khang cũng không cảm
nhận được sự khó chịu của nàng.
Mãi cho đến một ngày
Ngày đó Cận Thiệu Khang
được nghỉ, cũng là ngày người trong cung tới báo Thái hậu không khỏe. Tương
Nhược Lan tiến cung rồi thấy Thái hậu cũng chỉ bị cảm mạo nên ở cùng bà đến xế
chiều mới về.
Trở lại Thu đường viện
nhưng không gặp Cận Thiệu Khang nên nàng hỏi Ánh Tuyết:
- Hầu gia
đâu rồi?
Ánh Tuyết nói:
- Vườn
mai ở hậu hoa viên nở, Hầu gia đến đó rồi, vẫn dặn ta bảo phu nhân trở về thì
đến đó.
Tương Nhược Lan cười
cười, lau mặt thay quần áo rồi đi tới hậu hoa viên.
Hậu hoa viên bị bao phủ
trong tuyết trắng, gió thổi qua, tuyết rơi đầy trời.
Nhìn cảnh đẹp như vậy,
nhớ đến Cận Thiệu Khang đang chờ mình, tâm tình Tương Nhược Lan rất thoải mái.
Nàng bước nhanh về phía vườn mai.
Vừa tới gần đã thấy không
khí thoang thoảng hương mai. Dõi mắt nhìn theo chỉ thấy những cây mai nở ngạo
nghễ trong tuyết, giống như thiếu nữ dưới tuyết, ngọc khiết băng thanh, nhiệt
tình như lửa.
Tương Nhược Lan chậm rãi
đi vào rừng mai, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa tìm kiếm Cận Thiệu Khang.
Đột nhiên, Cận Thiệu
Khang đi từ một phía vào, Tương Nhược Lan tươi cười vươn tay định vẫy hắn nhưng
một thân ảnh yểu điệu từ phía sau vọt tới, ôm lấy eo hắn.
Nụ cười nơi khóe miệng
Tương Nhược Lan vụt tắt, nàng đứng yên đó, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bóng người đó chính là
Thanh Đại.
- Hầu
gia, Thanh Đại có chỗ nào không tốt, ngươi nói cho ta biết, Thanh Đại có thể
học, có thể sửa. Nhưng Hầu gia, xin người đừng bỏ mặc Thanh Đại.
Giọng nói của nàng như
khóc như tố, đau đớn đứt ruột
- Thanh
Đại, đừng như vậy…
Giọng nói của hắn rất nhẹ
nhàng nhưng Tương Nhược Lan nghe ra được sự phân vân trong giọng nói của hắn.
Hắn không đẩy nàng ra.
- Hầu
gia, Thanh Đại biết, Thanh Đại không tốt bằng phu nhân. Nhưng tâm ý của Thanh
Đại với Hầu gia tuyệt đối không ít