
? Tha thứ ngươi thích Thanh Đại?
Hắn quỳ xuống trước mặt
nàng, cầm tay nàng đặt lên đầu gối hắn. Nàng chấn động, vội giãy ra nhưng vừa
nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu kia thì ngừng giãy.
Hắn chậm rãi nói:
- Nhược
Lan, không phải như nàng nghĩ… Không sai, đều là ta sai, khi nàng ấy ôm ta, nói
với ta những lời đó, trong nháy mắt ta bị mê hoặc, bị cảm động, không đành lòng
nên không đẩy nàng ấy ra. Điểm này ta không thể phủ nhận…
Hắn nắm chặt tay nàng,
nét mặt mặc dù vẫn cố bình tĩnh nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đã tốt cáo sự
lo lắng trong lòng hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn.
- Nhưng
Nhược Lan, ta chưa bao giờ muốn quay lưng lại lời thề với nàng. Ta dù biết Thanh
Đại là nữ tử tốt, khi nàng ấy vì ta bị thương ta có thương tiếc, khi nàng ấy
nói thích ta ta có cảm động nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Lúc nàng ấy sắp
chết, ta chỉ cảm thấy nàng ấy rất đáng thương, thấy có chút mang nợ nàng ấy
nhưng khi nàng rời khỏi ta, Nhược Lan, ta hoàn toàn không thể tiếp nhận, ta quả
thực muốn nổi điên. Nếu với nàng ấy là thích thì với nàng là gì? Hoàn toàn
không thể so sánh được… trong lòng ta, không ai có thể so sánh với nàng…
Hắn cúi đầu, tựa trán lên
tay nàng, tay run rẩy. hai mắt Tương Nhược Lan cay cau, nàng cố cắn chặt môi
mới ngăn lại dòng nước mắt.
- Nhược
Lan, ta không biết nên nói sao nàng mới tha thứ cho ta. Nhưng ta biết, trong
lòng ta không có nữ nhân nào khác, ta chắc chắn
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng,
giọng nói nghẹn ngào, trong mắt ngấn lệ:
- Nhược
Lan, ta đã thấy những chiếc khăn nàng thêu cho ta, rất đẹp, ta rất thích nhưng
còn chưa thêu xong, nàng không thể bỏ dở giữa chừng, nàng không thể cứ như vậy
mà buông tay. Nàng nói nhất định sẽ thêu khăn tay cho ta… Nhược Lan,
chúng ta đã từng rất vui vẻ, nàng không thể cứ thế mà bỏ ta đi…
Sống mũi Tương Nhược Lan
cay cay, không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, nàng lẩm bẩm nói:
- Lúc
trong rừng mai, chính mắt ta thấy nàng ấy ôm ngươi, ta cứ chờ, cứ chờ, chờ
ngươi đẩy nàng ấy ra. Nhưng ngươi mãi không đẩy ra… Thiệu Khang, ngươi có biết
tâm tình ta khi đó…
Lòng Cận Thiệu Khang đau
đớn. Hắn đứng dậy, ôm nàng:
- Đều là
ta sai, ta là kẻ tiểu nhân, ta nhất thời hồ đồ. Nhưng bây giờ ta rất tỉnh táo,
ta biết ta muốn cái gì, ta biết thứ đáng giá nhất với ta là gì. Sau này tuyệt
đối ta sẽ không mắc sai lầm nữa. Nhược Lan, tha thứ cho ta, đừng rời ra, đừng
bỏ mặc ta.
Hắn ôm nàng, nước mắt rơi
xuống cổ nàng.
Tương Nhược Lan tựa vào
lòng hắn, mùi hương của hắn tràn ngập, trong lòng đau đớn vô cùng, nước mắt
càng nhiều.
Đây là nam nhân nàng yêu
sâu sắc, đây là cuộc hôn nhân nàng cố gắng, nỗ lực mới có được, nếu nàng cứ vậy
mà bỏ qua, sau này nhất định nàng sẽ hối hận. Đây không phải là cho hắn một cơ
hội mà cũng là cho chính nàng một cơ hội.
Cận Thiệu Khang đón Tương
Nhược Lan về nhà.
Trên xe, Cận Thiệu Khang
ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Nhược
Lan, ta biết chuyện lần này làm nàng tổn thương, sau này ta nhất định sẽ cố
gắng để làm nàng quên đi nỗi đau này.
Tương Nhược Lan cười
cười, không nói. Nếu nàng đã quyết định cho nhau một cơ hội thì sẽ cố gắng làm
cho bản thân quên chuyện này, nếu không chẳng phải sẽ khiến cuộc sống của cả
hai đều không vui? Sở dĩ nàng tha thứ cho hắn và vì muốn để mình sống vui vẻ
chứ không phải là để đôi bên hành hạ lẫn nhau. Nếu như thế, sự tha thứ của nàng
còn có ý nghĩa gì?
Cận Thiệu Khang lại nói:
- Chuyện
Thanh Đại ta sẽ nhanh chóng xử lý tốt
Tương Nhược Lan nói:
- Thanh
Đại là Hoàng thượng ban, ngươi định xử lý thế nào?
Cận Thiệu Khang yên lặng
một hồi rồi nói:
- Với bên
ngoài xưng bệnh, đưa nàng đến biệt viện. Sau này không bạc đãi nàng, ta sẽ nói
với nàng, chỉ cần nàng không gây loạn thì không có vấn đề
Lòng Tương Nhược Lan hơi
rung động, nếu Thanh Đại thực sự như biểu hiện trong sạch, vô tội thì sẽ không
gây loạn. Nhưng nếu là loại người như Vu Thu Nguyệt nói thì sao lại rời đi.
Cho dù như thế, nàng cũng
không ở lại được lâu nữa, sắp đến kì hạn nửa năm, theo ước định, Hoàng thượng
sẽ phải đưa nàng trở về
- Việc
này ngươi có thể làm được nhưng chỉ sợ phía mẫu thân…
- Nàng
yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho ta, sẽ không khiến nàng khó xử
Tương Nhược Lan cười
cười, dựa vào lòng hắn. Cận Thiệu Khang đối tốt với nàng là không thể nghi ngờ,
đây cũng là nguyên nhân nàng lưu luyến cuộc hôn nhân này.
- Thiệu
Khang, sau này chúng ta còn có thể vui vẻ như trước kia?
Cận Thiệu Khang khẽ hôn
lên má nàng:
- Có chứ,
nhất định là có
Hắn sẽ cố hết sức lực của
mình
Trở lại Hầu phủ đã là nửa
đêm, hai người không muốn làm kinh động thái phu nhân, trực tiếp trở về Thu
Đường viện.
Đám Liên Kiều trở về thì
vui mừng, cùng nha hoàn trong viện trò chuyện mấy câu rồi bắt đầu thu dọn đồ
đạc cho Tương Nhược Lan, sau đó bưng nước vào cho bọn họ rửa mặt.
Trong thời gian này hai
người cũng không nghỉ ngơi cẩn thận, ngồi xe lâu như vậy đã mệt không chịu nổi,
nhất là Cận Thiệu Khang, dù là người có võ cũng mệt mỏi. Tương Nhược Lan nhìn
mắt hắn thâm đen mà đau lòng.
Đang