
hắn:
- Là
tiểu đại nhân
Mất tự nhiên như vậy, rốt
cuộc giống ai?
Lúc này tiểu nhị mới có
cơ hội chen lời:
- Kiều
phu nhân, không phải là xin chữa bệnh, tìm ngươi là hai vị quan lão gia.
Tử San ngạc nhiên nói:
- Quan
lão gia?
Kiều phu nhân cũng ngạc
nhiên đứng lên
- Đúng
vậy, một vị là Huyện thái gia, một vị khác hình như là quan lớn hơn Huyện thái
gia, Huyện thái gia rất cung kính với hắn, bây giờ đang ở phòng đã bao trên lầu
hai chờ phu nhân.
Kiều phu nhân nhíu mày,
là ai tìm nàng, chẳng lẽ......?
Không thể nào, nàng đã
mai danh ẩn tính, ba năm qua chưa bao giờ ở lại đâu quá ba tháng, hẳn không
phải là hắn…
Kiều phu nhân xoay người
nói với Tử San:
- Ngươi
tạm thời đưa bọn nhỏ về phòng, ta đi xem sao.
Tử San gật đầu dẫn hai
cậu bé về phòng
Kiều phu nhân đi theo
điếm tiểu nhị tới lầu hai, điếm tiểu nhị đẩy cửa phòng, nói với người bên trong
- Bạch
đại nhân, Kiều phu nhân đã tới.
Tiếp theo liền vang lên
một giọng nói:
- Mau mời
vào
Trong giọng nói vừa có sự
nhiệt tình lại vừa có sự lo lắng.
Điếm tiểu nhị nghiêng
người, một vị quan bụng lớn đi tới, nhìn Kiều phu nhân khẽ vái:
- Kiều
phu nhân, tìm được ngươi là tốt rồi, bổn quan có việc muốn nhờ phu nhân giúp
đỡ… Cho phép bổn quan giới thiệu một người
Vừa nói vừa giơ tay ra
mời.
Kiều phu nhân nhìn ánh
mắt của Bạch đại nhân, sự cảnh giác trong lòng dần buông lỏng. Nàng đi vào đã
thấy một nam tử cao lớn ngồi bên bàn tròn trong phòng mặc quan phục màu lam, da
dẻ như ngọc, khuôn mặt tuấn tú.
Kiều phu nhân sửng sốt,
ngây ngốc đứng đó
Viên quan kia thấy có
người vào vội đứng dậy nhìn đối phương, vừa thấy rõ khuôn mặt Kiều phu nhân thì
kinh ngạc thốt lên:
- Phu
nhân
Sắc mặt Kiều phu nhân hơi
biến nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Nàng nhìn đối phương cười:
- Đã lâu
không gặp rồi Lưu thái y.
Bạch đại nhân đang định
giới thiệu hai người, thấy vậy thì nói:
- Thì ra
là đã quen biết, nếu vậy nhờ Lưu thái y đem việc này nói với phu nhân. Hạ quan
còn có chuyện khác phải làm, xin cáo từ
Bạch đại nhân sống trong
chốn quan trường, ít nhiều cũng có chút hiểu biết, nhìn hai người là biết xa
cách gặp lại, nhất định có nhiều chuyện muốn nói, mình không nên ở lại nên lập
tức tìm cớ rời đi.
Lưu thái y chắp tay với
Bạch đại nhân:
- Bạch
đại nhân xin cứ tự nhiên
Bạch đại nhân đi rồi,
Kiều phu nhân cùng Lưu thái y ngồi xuống. Lưu thái y châm trà cho Kiều phu nhân
nhưng vì quá kích động mà tay run rẩy, nước trà bắn ra khỏi chén.
Kiều phu nhân cười, đón
lấy bình trà trong tay hắn:
- Để ta
Nàng thong dong châm trà
cho hai người
- Hầu phu
nhân, mấy năm qua ngươi đi đâu…Lưu thái y nhìn nàng nhẹ nhàng hỏi.
Kiều phu nhân đẩy chén
trà tới trước mặt hắn, khẽ nói:
- Giờ sao
còn gọi Hầu phu nhân…
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,
cách năm năm giờ hắn đã thành thục, ổn trọng hơn xưa. Lòng nàng có sự vui mừng
khi xa cách gặp lại:
- Nếu Lưu
thái y không chê thì cứ gọi là là Nhược Lan, trong lòng Nhược Lan, Lưu thái y
mãi là một người bạn.
Lưu Tử Căng trong
lòng đau xót:
- Nhược
Lan…
Hắn nhìn nàng, năm tháng
cũng không lưu lại dấu vết gì trên nàng. Nếu có khác thì chỉ khác là nàng đã
trầm tĩnh hơn xưa, nàng thu liễm đi sự sắc sảo, nhưng bởi vì năm tháng mà nàng
lại có một khí vận điềm đạm, tựa như rượu ngon để càng lâu càng thơm ngát khiến
người ta bất tri bất giác say mê… kể cả hắn…
- Lưu đại
nhân có khỏe không? Thái hậu có khỏe không? Những năm gần đây, ngươi sống thế
nào? Mọi người đều ổn chứ? Tương Nhược Lan hỏi.
Năm năm qua, nàng không
có tin tức của bất kì ai
Lưu Tử Căng thầm nén sự
kích động trong lòng, từ tốn đáp:
- Kinh
thành ổn cả, hai năm này thân thể Thái hậu có chút không ổn…
Tương Nhược Lan cả kinh:
- Thái
hậu không khỏe? Thái hậu làm sao?
Lưu Tử Căng vội vàng nói:
- Ngươi
đừng nóng, bệnh của Thái hậu ngươi cũng biết đó, bệnh tiểu đường không thể nào
trị khỏi, chỉ có thể điều dưỡng. Hai năm qua bệnh tình có chút không ổn nhưng
cũng không xáy ra chuyện gì lớn…
Tương Nhược Lan cúi đầu,
trong lòng có chút khó chịu, hai năm qua nàng xem bệnh cho bao người nhưng
người quan tâm đên mình nhất không khỏe mà mình cũng không biết. Phải chăng
nàng quá ích kỷ?
- Sau khi
ngươi đi không lâu, ta thành hôn. Thời gian đó ta bận rộn chuyện hôn sự, đến
khi biết tin ngươi đã hòa ly thì ngươi cũng rời khỏi kinh thành… ta không giúp
được gì… nói đến đây, Lưu Tử Căng có chút áy náy.
- Xem
ngươi nói gì này. Đương nhiên hôn sự của ngươi quan trọng hơn
Tương Nhược Lan cười nói:
- Dù giờ
đã muộn nhưng ta thực sự muốn nói một câu chúc mừng…
Lưu Tử Căng nhìn nụ cười
sáng ngời của nàng, đột nhiên trong lòng có chút hoảng hốt. Dường như nhớ lại
năm năm trước, trong đại sảnh nhà hắn, nàng cầm tay hắn, dạy hắn xoa bóp, cạo
gió, đôi lúc nàng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn hắn mà cười như thế này.
- Ngươi
giờ có mấy hài tử rồi? Tương Nhược Lan hưng phấn hỏi
Lưu Tử Căng hơi run lên
rồi mới đáp:
- Có bốn
rồi, hai nam hai nữ…
- Nam nữ
đề huề, thật hạnh phúc
Tương Nhược Lan ngưỡng
mộ. Nàng cũng muốn c