
ng tệ, tự nhận mọi trách nhiệm. Giờ
ngươi có biết bên ngoài đồn thổi về hắn khó nghe bao nhiêu không. Đoán chừng
sau này sẽ gặp chuyện phiền toái
Người có máu mặt ai lại
đem con gái gả cho nam nhi có tiếng xấu như vậy?
Tương Nhược Lan cúi đầu,
nói thật ra nếu không nhờ hắn làm vậy, lần này hòa ly không thể thuận lợi như
vậy được.
Tương Nhược Lan đột nhiên
đứng dậy quỳ xuống trước mặt Thái hậu, dập đầu ba cái:
- Thái
hậu, Nhược Lan đến là để từ biệt Thái hậu
- Từ
biệt? Thái hậu cả kinh: - ngươi muốn đi đâu?
- Thái
hậu, Nhược Lan đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Nhược Lan không nói cho ai nhưng không
muốn gạt Thái hậu. Đêm nay Nhược Lan sẽ rời khỏi kinh thành, đi đâu Nhược Lan
cũng chưa biết. Nhược Lan muốn thăm thú thế giới này, Nhược Lan không muốn ở
lại kinh thành nữa.
Ở lại kinh thành, sau này
sẽ phải thường xuyên gặp lại hắn, nàng không muốn thấy hắn tái hôn. Hơn nữa,
phía Hoàng thượng cũng rất phiền toái. Rời khỏi đây, trời đất bao la, ngay cả
nàng cũng không biết sẽ đi đâu, Hoàng thượng sao có thể tìm được nàng?
Chờ thêm vài năm, Hoàng
thượng dần phai nhạt với nàng, nàng có thể tìm một nơi để ổn định cuộc sống.
Thái hậu đương nhiên hiểu
ý của nàng:
- Ngươi
là muốn rời khỏi Hoàng thượng
Thái hậu thở dài:
- Cũng
tốt, ngươi rời đi một đoạn thời gian, hoàng đế không thấy ngươi cũng sẽ dần
phai nhạt. Ai gia sẽ khuyên nhủ hắn. Nhưng ngươi là nữ nhân, ra ngoài ai gia
thực lo lắng.
Tính cách Tương Nhược Lan
cứng rắn như vậy không thích hợp ở lại hậu cung của Hoàng thượng. Cho nên Thái
hậu cũng không mong Hoàng thượng nạp nàng làm phi. Hơn nữa thân phận của Nhược
Lan giờ đây tiến cung không hề thích hợp.
Quan trọng nhất chính là
bà không muốn ép nàng
Tương Nhược Lan dập đầu
với Thái hậu:
- Thái
hậu yên tâm, Nhược Lan có thể tự sống tốt, sau khi rời khỏi đây, Nhược Lan sẽ
cẩn thận, tuyệt đối không có sơ sót
Nàng ngẩng đầu nhìn Thái
hậu, ánh lệ trong mắt lay động:
- Vẫn xin
Thái hậu bảo trọng thân thể, Nhược Lan có lẽ sẽ phải mất một thời gian không
được gặp Thái hậu rồi.
Thái hậu nhìn nàng, trong
lòng kích động, đi lên trước, ôm nàng vào lòng:
- Nhược
Lan, mọi việc phải cẩn thận, nếu không thể thích ứng thì trở lại đây. Bất luận
thế nào ai gia cũng sẽ che chở cho ngươi.
Vừa nói vừa đưa cho nàng
một lệnh bài:
- Có gì
khó khăn, tìm đến bọn quan lại địa phương, bọn họ nhìn thấy lệnh bài của ta
nhất định sẽ dốc hết sức giúp ngươi.
Tương Nhược Lan ôm chặt
thái hậu, nước mắt dâng trào:
- Tạ ơn
thái hậu.
Năm năm sau, Đại Lương,
thành nhỏ Khải Châu ở phương nam
Khói hoa tháng ba, phương
nam đúng là tiết cỏ xanh, muôn hoa đua nở, chim hót líu lo.
Con sông Tương trong suốt
xuyên qua cả Khải Châu, hai bờ sông là vô số những lầu hồng gác tía, là nơi ở
của những danh môn vọng tộc.
Hôm nay, ven con đường
sỏi đá bên sông, từ phía bắc có một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới. Xe ngựa trang
trí hoa lệ, đến ngay cả xa phu ăn mặc cũng vô cùng bảnh bao, tuấn mã yên cương
dát vàng, thu hút không ít ánh nhìn ghen tỵ của người dân xung quanh.
Trước xe ngựa có chữ
Vương rất lớn, mọi người vừa nhìn đã biết là xe ngựa của Vương lão gia, đệ nhất
phú thương Khải Châu.
Nhắc tới Vương lão gia
này, nghe nói tư sản trong nhà vài đời ăn không hết, bên người kiều thê mỹ
thiếp vô số. Phủ trạch bài trí tựa như hoàng cung, cuộc sống hết sức xa hoa.
Theo đạo lý, Vương lão gia sống phải vui vẻ hơn tiên, đáng tiếc, trời không cho
ai hết cái gì, Vương lão gia này ba năm trước mắc bệnh nặng, sau đó thân thể
suy yếu. Ba năm này luôn phải uống thuốc, đồ ngon không thể ăn, mỹ nữ không có
sức hưởng, cảnh đẹp không tâm tư thưởng thức, cuộc sống khổ không nói hết
Nhưng Vương lão gia không
biết từ đâu tìm được một nữ thần y, nữ thần y này chỉ trong một tháng ngắn ngủi
đã chữa cho Vương lão gia khỏe lên rất nhiều. Vương lão gia quả thực coi nàng
như Bồ tát, chẳng những cho nàng ở lại khách sạn tốt nhất Khải Châu mà còn cho
nàng dùng xe ngựa của chính mình, phái hạ nhân đưa nàng thăm thú chung quanh.
Xe ngựa đát đát đát đi
thẳng ra đường lớn, dừng lại trước cổng một tòa phủ lớn có hai con sư tử đá
canh giữ
Cửa lớn nặng nề mở ra,
đám hạ nhân chạy tới, cầm ghế gỗ nhỏ tới trước xe ngựa, cung kính nói:
- Mời
Kiều phu nhân xuống xe
Lúc này, rèm cửa xe xốc
lên, một tiểu cô nương tuổi chừng 14, 15 tóc búi hai bên nhô đầu ra, khuôn mặt
tròn, mắt to lấp lánh cười rộ lên.
Nàng nhảy xuống xe, xoay
người nhìn trong xe cười nói:
- Hai
tiểu thiếu gia còn không mau xuống đi?
Trong xe truyền đến tiếng
trẻ con thanh thúy:
- Tử San,
bế ta xuống.
Sau đó lại có tiếng một
đứa trẻ khác:
- Không
tự làm, mỗi lần đều bắt nữ nhân bế, thật chẳng giống nam tử hán.
Rõ ràng giọng nói giống
nhau nhưng lại có chút thâm trầm, cứng rắn khiến người ta không khỏi có chút
kính nể.
- Mẫu
thân, ca ca mắng ta
- Ta
không mắng ngươi, chỉ là cho ngươi thấy rằng không nên làm như thế, giống nữ
hài tử lắm
- Ta
không phải nữ hài tử, ta là nam hài tử
Tử San hai mắt nhìn trời.
Sau đó là tiếng một n