
ông có cách nào tự nhủ mình cho ngươi thêm cơ hội nữa… Ở lại, ta sẽ
rất đau khổ, nếu ngươi thực sự muốn tốt cho ta, hãy kí tên đi thôi…
Sắc mặt Cận Thiệu Khang
càng tái nhợt, hắn ngã xuống ghế, thất hồn lạc phách. Một lát sau, hắn cầm tờ
đơn hòa ly, trang giấy run run trên tay hắn.
- Chúng
ta là thánh chỉ tứ hôn, hòa ly không phải là chuyện đơn giản như vậy. Hắn nhẹ
nhàng nói
Tương Nhược Lan thấp
giọng nói:
- Lần
trước ta cứu Trường Nhạc công chúa có công, Hoàng thượng và Thái hậu đã đồng ý
sẽ không truy cứu chuyện này.
- Nàng đã
cầu Thái hậu rồi… nhanh quá…
Cũng đúng, một khi nàng
đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại nữa. Ban đầu không phải mình bị sự
kiên trì và hào hiệp này của nàng thu hút? Chỉ là không ngờ có ngày nó lại
thành trái đắng của chính mình
Tương Nhược Lan đi tới,
chấm mực đưa cho hắn.
Cận Thiệu Khang nhìn
chiếc bút, không nhúc nhích, một giọt mực trên bút rơi xuống tờ đơn rồi dây đen
ra, giống như sự tuyệt vọng trong lòng hắn.
Tương Nhược Lan
không thúc dục hắn nhưng vẫn
cầm bút, không có ý do dự hay rút lui
Một lúc lâu, Cận Thiệu
Khang mới vươn tay đón lấy chiếc bút trong tay nàng, bút lông không ngừng rung
động, hắn cố gắng hết sức cũng không thể ổn định nó lại, mực bắn lên tờ giấy.
Nước mắt Tương Nhược Lan
rơi xuống
Ánh Tuyết ở bên ngoài vẫn
chú ý động tĩnh bên trong, thấy Tương Nhược Lan thực sự muốn hòa ly, ép Hầu gia
ký tên thì luống cuống. Nàng quá hiểu nữ nhân hòa ly sẽ có tình cảnh gì, nàng không
muốn Tương Nhược Lan vì nhất thời xúc động mà mất đi hạnh phúc sau này.
Nàng gọi một tiểu nha
hoàn, sai đi mời thái phu nhân đến.
Thái phu nhân ăn xong cơm
trưa, đang chuẩn bị ngủ trưa, đột nhiên có hạ nhân vào bẩm báo
- Hòa ly?
Thái phu nhân nằm trên
giường bật dậy, vì quá khiếp sợ mà giọng nói có chút run run:
- Ngươi
nói phu nhân muốn hòa ly?
Tiểu nha đầu run rẩy nói:
- Đúng
vậy, giờ phu nhân đang bắt Hầu gia kí tên.
Thái phu nhân như ngất
lịm, cả người run rẩy, Liễu Nguyệt vội đỡ lấy bà
Thái phu nhân chỉ vào
cửa, vừa tức vừa vội:
- Mau,
mau đỡ ta đến, ta muốn xem xem nàng còn muốn bày trò gì nữa.
Thu đường viện
Cận Thiệu Khang đột
nhiên buông bút, cúi đầu:
- Cái này
ta không thể kí
Tương Nhược Lan trong
lòng hiện lên một tia thất vọng
- Ngươi
muốn thế nào?
Cận Thiệu Khang nhìn thấy
sự thất vọng trong mắt nàng:
- Nàng
nghĩ rằng ta đang giở trò vô lại đúng không?
Hắn cười cười tự giễu,
cười còn khó coi hơn khóc:
- Cũng
đúng, ta là một kẻ tiểu nhân không tuân thủ lời hứa, khó trách nàng sẽ không
tin ta…
Hắn đứng lên, cầm lấy một
tờ giấy khác:
- Chúng
ta là thánh chỉ tứ hôn, đơn hòa ly phải nộp cho bộ hộ, đến lúc đó chuyện sẽ làm
lớn, lý do trong đơn của nàng không đủ, đám ngôn quan sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hắn cầm lấy bút, dùng tay
trái đỡ lấy cổ tay phải, ổn định tay mình rồi viết lại một lá đơn khác
Chữ viết có lực như muốn
xé rách giấy, dường như dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.
Đơn hòa ly này nội dung
đại đồng tiểu dị so với trước, chỉ thêm hai câu: không chịu nổi nhục mắng,
không chịu nổi trách đánh
Tương Nhược Lan trong
lòng rung động:
- Ngươi
cần gì viết như thế? Cho tới giờ ngươi chưa từng làm vậy với ta…
Cận Thiệu Khang ngừng
tay, bút trong tay run rẩy, hắn cúi đầu, khẽ nói:
- Nhưng
chuyện ta làm với nàng so với đó còn hèn hạ gấp trăm lần… cũng chẳng oan
Hắn đang thừa nhận chuyện
đêm đó? Hắn đã nhớ ra?
Tương Nhược Lan cúi đầu,
chút ánh sáng còn lại trong lòng bị dập tắt, chỉ còn lại sự u tối khôn cùng.
Hắn hết lần này tới lần
khác không đành lòng chẳng phải chứng minh rằng trong lòng hắn không thể buông
tha Thanh Đại? Nàng tin hắn thật sự yêu mình, chỉ là… đồng thời cũng sẽ thích
nữ nhân khác…
Để cho một nam nhân từ
nhỏ đã quen với tư tưởng tam thê tứ thiếp một lòng một dạ với một nữ tử đúng là
nàng đã vọng tưởng. Nàng tin tưởng hắn đã cố gắng, nhưng rõ ràng sắc có một số
việc không phải cố gắng là làm được, có một số quan niệm không phải cố gắng là
có thể thay đổi…
Cận Thiệu Khang viết
những câu “nam cưới nữ gã” xuống giấy, tay khẽ run lên, chữ gả hoàn toàn biến
dạng, so với những chữ trước hoàn toàn bất đồng.
Hắn hít sâu một hơi, cuối
cùng kí tên mình lên đó
- Như
vậy, còn có Thái hậu bao bọc, đám ngôn quan hẳn sẽ không làm khó được nàng…
Tương Nhược Lan cúi đầu,
trong lòng khó chịu vô cùng.
Nàng cầm lấy lá đơn giấu
vào tay áo, xoay người đi ra ngoài cửa. Đi tới cửa, nàng hơi quay đầu:
- Bảo
trọng
Cận Thiệu Khang không
nhịn được tiến lên hai bước, nhưng chưa đi đến cửa thì dừng lại, hai tay gắt
gao nắm chặt, môi hơi mấp máy, cuối cùng không nói gì
Mình còn mặt mũi nào giữ
nàng lại. Nếu nàng cảm thấy rời đi sẽ khá hơn thì để nàng đi thôi. Mình không
thể thực hiện lời hứa với nàng thì ít nhất cũng nên để nàng ra đi.
Hắn nhìn nàng càng lúc
càng xa, tim đau đớn vô cùng. Hắn mím chặt môi, cố gắng nhẫn nại, đứng yên nơi
đó.
Lúc này, thái phu nhân
xông vào Thu đường viện, ngăn Tương Nhược Lan lại:
- Nhược
Lan, ngươi muốn làm gì?
Tương Nhược Lan