
ữ
nhân trấn áp tiếng hai đứa trẻ:
- Được
rồi, đừng gây chuyện nữa, hai huynh đệ lúc nào cũng cãi nhau những chuyện bé tí
còn không biết xấu hổ. Mẫu thân phải đi khám bệnh cho người khác, các ngươi
không xuống là mẫu thân bực đó.
Trong xe, hai anh em lúc
này mới ngừng tranh cãi, sau đó màn xe xốc lên, đầu tiên là một nam hài tử tầm
4,5 tuổi, mày rậm mắt to, mặt tròn tròn, môi hồng hơi mím, vẻ mặt có chút
nghiêm túc như một tiểu đại nhân. Hắn mặc áo xanh nhạt, khoác áo lông chim
trắng, đầu đội chiếc mũ lông hổ. Dù không tính là phấn điêu ngọc trác nhưng cũng
vô cùng đáng yêu.
Tử San vừa thấy hắn thì
tươi cười, vươn tay:
- Bác ca
nhi, lại đây, ta bế ngươi xuống.
Bác ca nhi nhướng mày,
vươn tay ngăn lại:
- Ta đã
là người lớn, tự mình có thể xuống.
Nói rồi nhảy xuống xe
ngựa, đáng tiếc khi xuống đất thì không đứng vững, cả người nhào tới phía
trước, ngã chổng vó ra. Bọn nha hoàn bên cạnh bưng miệng cười. Một tiểu nha
hoàn tiến lên định đỡ nhưng chưa đợi nàng đến gần Bác ca nhi đã đứng lên. Hắn
tỏ như không có chuyện gì, vỗ vỗ tay đi tới bên cạnh Tử San, vẫn rất nghiêm túc
nhưng mặt đỏ bừng đã tiết lộ sự xấu hổ của hắn.
Tử San không nhịn được
cười, khẽ vươn tay vuốt má hắn:
- Bác ca
nhi, ngươi thật đáng yêu.
Bác ca nhi nhướng mày,
gạt tay nàng:
- Nữ nhi
sao có thể tùy tiện sờ mặt nam nhi?
Đám nha hoàn bên cạnh
không nhịn được nữa, ai nấy bưng miệng cười rộ lên.
Mặt Bác ca nhi đổi màu
gan lợn.
- Ca ca,
các nàng đang cười ngươi à
Một tiểu nam hài nhô đầu
ra khỏi xe, tuổi trạc tuổi Bác ca nhi, khuôn mặt giống nhau như đúc, ăn mặc
cũng giống hệt, chỉ khác ở chỗ là cậu nhóc này luôn tươi cười, má lúm đồng tiền
ở má trái hiện rõ, vừa nhìn đã biết là hai cậu nhóc song sinh.
Cậu bé vươn tay về phía
Tử San, Tử San yêu chiều, cười cười bế lấy hắn.
Bác ca nhi nghe được đệ
đệ nói, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chỉ có
nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng
Vừa dứt lời, một nữ tử từ
trong xe bước ra, cánh tay dài gõ lên đầu hắn:
- Đúng
là, đọc sách vài ngày dám nói như vậy, mẫu thân ngươi không phải là nữ nhân sao?
Tử San a di của ngươi không phải là nữ nhân sao? Còn dám nói những lời này, lão
nương đánh chết ngươi
Bác ca nhi bị đánh cũng
không khóc, chỉ hơi bĩu môi, hồi lâu mới nói:
- Ta
sai rồi
Tiểu nam hài kia đứng bên
vỗ tay cười:
- Ca ca
bị đánh rồi
Còn chưa nói xong, trên
đầu đã bị một cốc:
- Ca ca
bị đánh ngươi còn vui vẻ như vậy. Huynh đệ phải thương yêu nhau. Mẫu thân dạy
ngươi không nhớ sao?
Tiểu nam hài bưng đầu, le
lưỡi, quay đầu lại cười với nữ tử:
- Ta nhớ
rồi, ta nhớ rồi. Mẫu thân nói Khánh ca nhi đều nhớ.
Nữ tử cười, lúc này mới
xuống xe.
Nữ tử ước chừng 22, 23
tuổi, mặc trường bào thêu mẫu đơn vàng nhạt, quần trắng thêu kim tuyến, tóc búi
tròn đơn giản, cài một cây trâm bạch ngọc phỉ thúy.
Dung mạo mặc dù không thể
nói xinh đẹp nhưng mắt đen láy, trong suốt sáng ngời, càng hiếm có chính là
phong thái, cả người có một khí độ ung dung, cảm giác như gió xuân thoảng qua
làm cho người gặp khó có thể quên, vô tình mà có cảm giác gần gũi.
Hai nam hài tử đi tới bên
nàng, mỗi người nắm một tay nàng, dựa vào người nàng, ánh mắt vô cùng thân
thiết, nữ tử cười ôm bọn họ vào lòng, trong mắt đầy sự thương yêu, thỏa mãn.
- Biết
sai mà sửa mới là con ngoan của mẫu thân
- Mẫu
thân… Hai nam hài tử kêu một tiếng, giọng nói non nớt có thể khiến lòng người
tan ra.
Một nha hoàn đi tới bên
nàng:
- Kiều
phu nhân, xin theo ta đi, lão gia nhà chúng ta chờ đã lâu rồi.
Nữ tử gật đầu, dắt hai
đứa con trai và Tử San đi vào. Vừa đi hai bước chợt nhớ ra cái gì, nàng quay
đầu, nhìn về xe ngựa hô:
- Tiểu
Bạch, còn không xuống
Nói rồi quay đầu than
phiền với Tử San:
- Nhất
định là còn đang ngủ
Tử San che miệng cười
nói:
- Chưa
thấy con hồ ly nào như vậy.
Một con hồ ly nhỏ màu xám
không tình nguyện chui ra khỏi xe, nhảy mấy bước đã vào lòng nữ tử, tìm được
chỗ thoải mái lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nha hoàn bên cạnh liếc
nhìn Tiểu Bạch co tròn hôi hôi, nghĩ thầm, nữ nhân bình thường không nuôi chó,
nuôi mèo hay nuôi chim mà lại đi nuôi hồ ly? Nuôi hồ ly cũng được nhưng còn đặt
cái tên kỳ quái Tiểu Bạch? Gọi Tiểu Hôi còn có lý hơn….
Đoàn người cùng con hồ ly
đi vào Vương phủ.
Vương gia lão gia ước
chừng bốn mươi tuổi, lòng lo lắng ngồi ở đại sảnh, thấy Tương Nhược Lan thì lập
tức bước lên đón:
- Kiều
phu nhân, đa tạ Kiều phu nhân diệu thủ hồi xuân, tối qua Vương mỗ ngủ rất ngon,
cả đêm không bị tỉnh giấc, đây là chuyện lạ suốt 3 năm qua.
Vương lão gia mặc một bộ
cẩm bào màu xanh thêu chữ văn, vóc người bình thường, ngũ quan đoan chính, vẻ
mặt luôn tười cười nhưng lại khiến người khác có cảm giác thật giảo hoạt.
Kiều phu nhân mời hắn
ngồi xuống, sau đó nàng xem mạch cho hắn. Tử San dắt hai đứa trẻ ngồi một bên.
Hai đứa trẻ đều rất ngoan, không làm loạn, dường như đã quen với công việc này
của mẫu thân.
Trong lúc này, ánh mắt
Vương lão gia vẫn chăm chú nhìn nét mặt Kiều phu nhân. Thấy nàng hơi nhìn
xuống, mặt trầm như nước, khí chất b