
ng ra một nhóm người mới.
Thái hậu trợn mắt há hốc
mồm:
- Hai
mươi tuổi thành hôn?
Theo bà biết, những gia
đình hơi khá giả một chút thì nữ nhi đều đính hôn trước khi cập kê, đến tuổi
cập kê thì sẽ thành hôn. Phải đợi đến 20 tuổi mới được thành hôn, hà khắc như
vậy, có nữ nhân nào muốn theo học?
Tương Nhược Lan cười khan
hai tiếng:
- Cho nên
ta đang nghĩ tìm kiếm trong đám nữ nhi của những quan lại mắc tội
Những nữ nhân này sẽ được
thả ra ngoài nhưng đều làm nô tỳ, cuộc sống rất khổ sở. Học y thuật rồi, sẽ là
một con đường cho các nàng hết khổ, có cơ hội mới cho cuộc sống, tin rằng các
nàng sẽ không để ý đến tuổi kết hôn.
Thái hậu cười nói:
- Xem
ra ngươi đã nghĩ chu đáo rồi. Mới nghe dù có chút khó tin nhưng ngẫm lại cũng không
phải là không được. Bồi dưỡng một nhóm nữ đại phu chuyên chữa bệnh cho nữ tử
thì coi như là phúc lớn của triều đình cho dân chúng. Tin chắc Hoàng thượng sẽ
không phản đối. Được, ai gia sẽ nói với Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan dập đầu:
- Tạ ơn
thái hậu đã ủng hộ
Thái hậu đỡ nàng lên, kéo
nàng đến bên mình, nhẹ nói:
- Nhược
Lan, tâm tư của ngươi chỉ đặt vào chuyện này sao? Còn chuyện chung thân đại sự
của ngươi? Có từng suy nghĩ qua? Ngươi nghĩ gì thì cứ nói với ai gia, ai gia sẽ
làm chủ cho ngươi. Cho dù Hoàng thượng cũng không thể cản trở hôn sự của ngươi.
Ai gia nhất định sẽ khiến ngươi được vui vẻ, hạnh phúc.
Lời thái hậu nói khiến
lòng Nhược Lan vô cùng ấm áp. Nàng nhất định đã tu được nhiều phúc nên giờ mới
được thái hậu thương yêu như thế. Nàng tựa đầu vào vai thái hậu, nhẹ giọng nói:
- Thái
hậu không cần lo lắng cho ta. Cũng không chỉ thành hôn mới khiến Nhược Lan hạnh
phúc. Nhược Lan có thể làm chuyện mình thích cũng thấy rất hạnh phúc rồi.
- Đứa ngốc.
Cả đời dài như vậy, có được mấy người bầu bạn bên ngươi
- Ta cùng
thái hậu làm bạn là được rồi
- Đúng là
nói linh tinh, ai gia sao sống lâu như vậy được
- Nhược
Lan sẽ nghĩ mọi cách để thái hậu sống lâu trăm tuổi
- Đứa trẻ
ngốc.
Thái hậu vươn tay vuốt má
Tương Nhược Lan, cười thật ôn hòa, ấm áp.
Nói chuyện này với thái
hậu được mấy ngày, Tương Nhược Lan đã bị Cảnh Tuyên Đế triệu kiến
Từ khi Tương Nhược Lan
được phong làm công chúa, Cảnh Tuyên Đế không tùy tiện triệu kiến riêng nàng
như trước, cho dù thỉnh thoảng gặp Cảnh Tuyên Đế ở chỗ thái hậu thì biểu hiện
của hắn cũng rất bình thường khiến Tương Nhược Lan như bỏ được tảng đá lớn
trong lòng. Cho nên lần này Cảnh Tuyên Đế triệu kiến, Tương Nhược Lan cũng
không cảm thấy nặng nề như trước.
Cảnh Tuyên Đế triệu kiến
nàng tới Dưỡng tâm điện
Trong điện, Tương Nhược
Lan mặc áo lụa màu tím thêu hoa sen, quỳ gối trên sàn ngọc. Ánh mặt trời xuyên
qua cửa sổ chiếu vào bên trong, phản xạ nên cảnh sắc thanh lệ, tinh khôi.
Cảnh Tuyên Đế ngồi phía
sau bàn sách, mặt không chút thay đổi nhìn nàng đang quỳ
Tương Nhược Lan cúi đầu,
sóng lòng bình tĩnh, không nói một câu.
Mùi Long diên hương tràn
ngập khắp cung điện khiến nàng có cảm giác ngây ngấy.
- Bình
thân
Một lát sau,Cảnh Tuyên Đế
mới nhàn nhạt nói
Tương Nhược Lan ứng tiếng
đứng dậy, vẫn cúi đầu
- Không
ngờ có một ngày nàng lại thành hoàng muội của trẫm.
Cảnh tuyên đế lạnh lùng.
Tương Nhược Lan không
hoảng hốt đáp:
- Tất cả
đều là ân điển của thái hậu và Hoàng thượng, Tương Nhược Lan khắc sâu trong tâm
khảm ân điển này.
- Ân
điển…sắc sâu trong tâm khảm…
Cảnh tuyên đế hừ lạnh một
tiếng, hơi xuống giọng:
- Nhược
Lan, nàng đúng là không tim không gan
Sự đau đớn hiện rõ trong
giọng nói.
Tương Nhược Lan vẫn cúi
đầu, trầm mặc không nói.
Cảnh tuyên đế nhìn Tương
Nhược Lan phía dưới, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên Tương Nhược Lan, khiến nàng
trở nên thật xinh đẹp.
Hắn nhìn nhìn, suy nghĩ
đột nhiên trở về năm năm trước, ở trong rừng cây, nàng một thân áo trắng, đắm
chìm trong ánh mặt trời, đó là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng biết
Cả đời này không còn được
nhìn lại nữa.
Lòng hắn chua xót vô cùng
- Nàng
mặc đồ trắng là đẹp nhất
Hắn khẽ nói, giọng nói
như trước chảy trong không gian, mang theo sự mất mát và bất đắc dĩ vô cùng
Tương Nhược Lan hơi ngẩng
đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt của hắn. Nàng không né tránh mà
nhìn thẳng lại, ánh mắt bình tĩnh không hờn giận.
Cảnh tuyên đế nhìn nhìn,
sự nồng nhiệt trong mắt dần rút đi.
Hắn cúi đầu, sau đó ngẩng
đầu lên, ánh mắt có sự uy nghiêm của bậc vương giả.
- Trẫm đã
nghe thái hậu nhắc tới, nàng muốn nhận nữ đệ tử?
Tương Nhược Lan nói lại
nghĩ ý của mình một lần nữa.
- Hoàng
thượng, từ xưa đến nay, nam nữ hữu biệt, nhiều nữ tử vì kiêng kị điều đó mà
không dám nói hết bệnh chứng cho đại phu. Có đôi khi, những bệnh chứng rất nhỏ,
để lây khó chữa, thậm chí là nguy hiểm. Nữ tử cũng là thần dân của Hoàng
thượng, xin Hoàng thượng thương tiếc bọn họ. Lòng nhân từ của Hoàng thượng nhất
định sẽ lưu danh thiên cổ.
Cảnh tuyên đế cười cười:
- Nhược
Lan, thương tiếc các nàng ấy là nàng. Một nữ nhân sao có nhiều ý nghĩ như vậy?
Bất kể có được hay không, chuyện nàng muốn làm trẫm