
nhất định sẽ giúp. Ngày mai
trẫm sẽ tuyên chỉ, sẽ xây một nữ viện trong thái y viện do nàng làm chủ. Về
phần tìm đệ tử cũng do nàng phụ trách.
Tương Nhược Lan quỳ xuống
tạ, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự không thể được, ngươi sẽ ủng hộ?
Nàng quỳ dưới đất chờ
hoàng đế cho lui nhưng lại nghe thấy long bào hơi động. Sau đó là tiếng bước
chân của Cảnh Tuyên Đế. Hồi sau, đôi long hài vàng rực hiện ra trước mắt
- Nhược
Lan, nàng quen thân với Tả đô đốc?
Trên đầu truyền đến tiếng
nói lạnh lùng của Cảnh Tuyên Đế
Tương Nhược Lan ngẩn ra,
sao lại nhắc đến hắn?
- Không
tính là quen, lần trước gặp hắn ở khu bệnh dịch ở Khải Châu.
- Chỉ gặp
qua?
Cảnh tuyên đế hừ lạnh một
tiếng:
- Vậy sao
Tả đô đốc lại đề cập đến nàng với trẫm. Nghe khẩu khí của hắn dường như còn
muốn cầu hôn? Tả đô đốc này trẫm vô cùng hiểu, hắn sẽ không vô duyên vô cớ quan
tâm đến nữ tử không quen không biết.
Tương Nhược Lan đầu tiên
là cả kinh, sau đó giận dữ. Tả Bá Xương này, mình rõ ràng đã nói với hắn mà hắn
còn dùng thủ đoạn này sau lưng nàng
Nàng nóng lòng, ngẩng đầu
lên, nhìn Cảnh tuyên đế:
- Hoàng
thượng chưa đáp ứng hắn
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
ánh mắt thâm u
- Nàng
thấy trẫm sẽ đồng ý với hắn?
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Ta vừa
nghe ra ý tứ của hắn thì nói, hôn sự của nàng do thái hậu làm chủ. Nên nàng
không cần lo lắng ta sẽ tùy tiện tứ hôn nàng
Tương Nhược Lan thở dài
một hơi, thành thật mà nói, nàng vẫn lo lắng chuyện này. Hoàng đế này biến thái
như thế, vạn nhất tức giận mà nhúng tay vào hôn sự của nàng để trút giận thì
làm sao bây giờ? Không ăn được thì đạp đổ
May mà hắn còn có chút lý
trí. Quân vô hý ngôn, hắn nói những lời này thì sau này mình không phải lo lắng
nữa rồi.
Nhưng Tương Nhược Lan còn
chưa kịp mừng thì Cảnh Tuyên Đế đột nhiên kéo nàng, nắm chặt tay nàng, hai mắt
nhìn thẳng nàng, ánh mắt âm lệ như băng.
- Nhưng
cả đời này nàng cũng đừng mong lấy bất kì ai. Nàng không phải đã nói chung thân
không lấy chồng? Được, nàng làm như thế ta sẽ ủng hộ nàng. Nếu nàng đã hao tổn
tâm tư biến cục diện thành thế này, không muốn ở lại bên ta thì cả đời này cũng
đừng nghĩ đến bất kì nam nhân nào. Bất kể là Cận Thiệu Khang hay Tả Bá Xương
hay là ai. Nàng cũng đừng nghĩ sẽ có thái hậu giúp đỡ. Thái hậu dù có thể cho
nàng làm công chúa nhưng ta cũng có thể khiến nàng không lấy được bất kì ai.
Hắn nhìn nàng, giọng nói
tuy nhẹ, chính là chữ chữ như sấm dậy:
- Cho dù
không có được nàng thì cả đời này nàng cũng phải ở lại bên ta, cả đời này, cho
dù nàng có thân phận gì thì cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi ta.
Tương Nhược Lan trong
lòng dâng lên một cơn tức giận, một khắc này, nàng thật sự có xúc động muốn hắn
đồng quy vu tận. Nhưng nhanh chóng, sự tức giận tan biến, cảm giác bi thương từ
sâu dâng lên.
- Ta còn
có thể đi tới đâu? Sự chờ đợi, hi vọng duy nhất của ta đã bị ngươi hủy hoại. Ta
đã không còn dũng khí để đi đâu nữa. Ngươi muốn làm gì thì làm, ta không cần
Nàng nhìn hắn:
- Hoàng
thượng, rốt cuộc ngươi cố chấp như thế để làm gì? Ngươi như vậy thì trong lòng
không thể bình tĩnh, là điều tối kị với bệnh tình của ngươi. Có đáng vậy không?
Nàng rút khỏi tay hắn,
lui về phía sau mấy bước, hành lễ với hắn:
- Hòa
Thuận xin cáo lui.
Tương Nhược Lan xoay
người đi ra Dưỡng tâm điện.
Cảnh tuyên đế nhìn bóng
lưng nàng, ngực mơ hồ đau đớn. Hắn xoay người, ngồi lên long ỷ, ôm ngực nhẫn
nại một hồi, lát sau sắc mặt mới bình tĩnh lại.
Hắn không biết có đáng
giá hay không, hắn chỉ biết như vậy còn hơn nhìn nàng vui vẻ bên người khác.
Loại đau khổ này có đáng gì so với đó.
Hôm sau, lâm triều, Cảnh
Tuyên Đế đem chuyện này ra bàn. Chuyện đưa ra đương nhiên bị một số quan viên
thủ cựu phản đối. Bọn họ cho rằng, thân là nữ nhi nên ở trong nhà giúp chồng
dạy con, không nên xuất đầu lộ diện. Chính là hoàng đế cố tình muốn cho Tương
Nhược Lan làm chuyện này. Hơn nữa trong cung cũng có những nữ quan là tiền lệ,
mà chuyện này cũng không phải là kinh thiên động địa, cũng không tổn hại đến
lợi ích của ai nên thấy Cảnh Tuyên Đế kiên quyết, bọn họ cũng dần xuôi theo.
Thời gian sau đó, Tương
Nhược Lan bận rộn việc này. Vì ban ngày nhiều việc, không thể chơi cùng bọn trẻ
mà bọn trẻ cũng rất quen với Hầu pủ nên ban ngày, Tương Nhược Lan đưa bọn trẻ
đến, giao cho thái phu nhân chăm sóc. Thái phu nhân đương nhiên rất cao hứng.
Vì để cho bọn trẻ
tiếp nhận mình, thái phu nhân
bắt đầu chú ý đến thái độ của mình với Tương Nhược Lan. Khi gặp Tương Nhược Lan
thì luôn tươi cười hòa nhã, có khi còn trò chuyện với nàng đôi câu chuyện
phiếm. Bọn trẻ thấy thái phu nhân không trách mắng mẫu thân. Trẻ con sao so đo
với người lớn, hơn nữa, quả thật thái phu nhân rất thương bọn chúng nên dần dần
bọn trẻ cũng thân thiết hơn với bà. Thái phu nhân vui mừng, càng coi hai cậu bé
như bảo bối, thương yêu vô cùng.
Mỗi tối, Cận Thiệu Khang
sẽ tự mình đưa hai đứa bé về. Dù rất muốn nhân cơ hội đó để gặp Tương Nhược Lan
nhưng cũng biết thân phận hắn không tiện ra vào phủ công chúa. Sẽ tổn hại đến
dan