pacman, rainbows, and roller s
Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325770

Bình chọn: 9.00/10/577 lượt.

mang thai hai tháng, trừ lúc lên thuyền có gầy một

chút, sau khi xuống thuyền lền thay đổi rất ham ăn, mỗi ngày đều ăn ít

nhất 4 phần, mắt thấy rất nhanh sẽ đến kinh thành, nàng đã mập lên 2

vòng, trên bingj có thịt dư, gương mặt cũng trở nên tròn vo.

Chử Vân Sơn bất đắc dĩ, đây cũng là lý do sao? “Dáng vẻ đẹp có lợi ích gì,

có thể thay cơm ăn sao? Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, sao có thể so

sánh? Nàng có ta không có, ta có nàng cũng không có.” Chử Vân Sơn thở

dài một tiếng, “lại nói thân thể nàng còn đang mang thai, mập một chút

mới tốt, đói bụng thì con ta phải làm thế nào?”

“Nếu thiếp không sinh được nh tử, chàng có phải sẽ không cần thiếp nữa không?” ai ngờ Sơn Tảo vừa nghe, tiếng khóc lại lớn hơn.

Chử Vân Sơn nâng trán, thật sự không muốn Sơn Tảo cứ rối rắm như vậy, hắn

trực tiếp hành động, đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực, hôn đến nàng quên

khóc.

Hôn đến khi Sơn Tảo thở gấp, mặt đỏ bừng Chử Vân Sơn mới nghiêm túc nói,

“Sơn Tảo, nàng phải nhớ, cho dù ở đâu, cho dù lúc nào thì ta đều là Chử

Vân Sơn, sẽ không thay đổi. đại ca là thân nhân của ta, nhưng nàng và

đứa bé là người quan trọng nhất của ta, ta coi trọng hai người hơn tất

cả mọi thứ. Coi như lần này nàng không thể sinh nhi tử, về sau chúng ta

cũng sẽ có, nàng phải tin ta, càng phải tin chính mình, nàng là độc nhất vô nhị, thiên hạ này, không người nào có thể so với nàng đối đãi tốt

hơn với ta, ta nói rồi, không phụ nàng, tuyệt đối sẽ không.”

Sơn Tảo trầm mặc chốc lát, lúc sau mới đem tay nắm vào cổ Chử Vân Sơn, vùi thật sâu vào ngực hắn, buồn buồn nói, “Thiếp sợ.”

Chử Vân Sơn ôm chặt nàng, nhỏ giọng nói, “Ta biết nàng sợ, ta cũng sợ, nàng yên tâm, rất nhanh chúng ta có thể về nhà.”

Sơn Tảo ôm Chử Vân Sơn không nói gì.

Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo, tinh tế hôn lên mái tóc nàng, “Trong lòng ta chỉ có nàng, thôn Bạch Vân mới là nhà của chúng ta, nàng phải nhớ lấy điểm

này.”

Khóe mắt Sơn Tảo có chút nước, dùng sức gật đầu, “Chàng sớm gặp hoàng thượng, chúng ta có thể sớm về nhà.”

Chử Vân Phi từ sớm đã chờ ở cửa thành.

Chử Vân Sơn ngồi trên xe ngựa nhìn Chử Vân Phi mơ hồ có chứa nụ cười đắc ý, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng gọi. “Đại ca.”

“Trên đường vẫn tốt đó chứ?” Chử Vân Phi ôn hòa hỏi.

Chử Vân Sơn gật đầu, Hạ Thảo dìu Sơn Tảo xuống xe ngựa, Sơn Tảo mới vừa cúi nửa người đã nghe Chử Vân Phi vội nói, “Đệ muội không cần đa lễ, muội

có thai, những nghi thức xã giao này cũng không cần.”

Hạ Thảo có chút ngốc trệ, Chử Vân Sơn đã đem Sơn Tảo đỡ lên, “đại ca rất

hiền hòa, nàng chú ý cơ thể một chút.” Quay đầu lại nói với Chử Vân Phi, “đại ca, đệ còn muốn đi tạ ơn hoàng thượng.”

Chử Vân Phi khoát tay, về Hầu phủ trước đã, hoàng thượng mỗi ngày trăm công ngàn việc, mấy ngày gần đây lại đang chuẩn bị cuộc thi võ, đợi mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho đệ tiến cung thôi.”

Chử Vân Sơn cũng biết hoàng đế không phải mình muốn là có thể gặp được, “vậy làm phiền đại ca phí tâm.”

Chử Vân Phi tối sầm mặt lại, “chúng ta là huynh đệ, còn khách khí như vậy.”

Chử Vân Sơn trầm mặc không nói, đỡ Sơn Tảo lên xe ngựa, bản thân lại theo

lời Chử Vân Phi cởi ngựa, đoàn người lồng lộng hùng dũng vào kinh thành.

Sơn Tảo ngồi trong xe ngựa, lần đầu tới kinh thành, nghe tiếng rao bên

ngoài, nàng tò mò không nhịn được, nhẹ nhàng vén lên một góc rèm, len

lén nhìn ra ngoài.

Cửa hàng nối tiếp cửa hàng, người buôn bán rao bán khắp nơi, thỉnh thoảng

người bán mứt quả lại đi qua đi lại, cách đó không xa còn có đoàn diễn

ảo thuật, nàng nhìn cảm thấy rất ly kỳ, lúc này lại nghe thấy Hạ Thảo ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nhắc nhở, “Phu nhân, ngài như vậy…không hợp quy cũ.”

Sơn Tảo ồ một tiếng, nhanh chóng hạ rèm cửa sổ xuống, trong lòng rất mê

man, không biết nàng chỉ nhìn một chút, điểm nào không hợp quy cũ. Nhưng nghĩ tới kinh thaanfh có khả năng là như vậy, cũng không dám ngạo mạn,

quy cũ ngồi trong xe ngựa, không dám nhìn loạn bên ngoài nữa.

Ngồi trong xe ngựa, vừa không tán gẫu lại không có sức lực, Sơn Tảo ngồi đến buồn ngủ, đến khi Hạ Thảo bên ngoài kêu lên, “phu nhân xin xuống xe”

nàng mới chợt giật mình một cái tỉnh táo lại.

Nàng vén mành xe ngựa, gương mặt Chử Vân Sơn đnag mỉm cười đưa tay chuẩn bị

đỡ nàng, mà Hạ Thảo lại ủy khuất uất ức đứng bên cạnh Chử Vân Sơn, trong lòng Sơn Tảo ấm áp, đặt tay lên Chử Vân Sơn, đạp lên ghế gỗ mà chậm rãi xuống xe.

Hầu phủ rất lớn, rất đẹp.

Đây là cảm nhận đầu của Sơn Tảo, nhưng còn chưa kịp dò xét cẩn thận, Sơn

Tảo liền bị một quý phụ hoa lệ đứng sau lưng Chử Vân Phi hấp dẫn tầm

mắt, dáng dấp quý phụ kia rất đẹp, mơ hồ tản mát ra một loại khí chất

cường thế. Nàng ta tiến lên một bước, nhẹ nhàng nhìn Chử Vân Sơn và Sơn

Tảo gật đầu một cái, “Nhị thúc cùng đệ muội trên đường cực khổ rồi.”

Chử Vân Sơn hành lễ, “đại tẩu có lễ.” Sơn Tảo thấy Chử Vân Sơn hành lễ, vội vàng hạ thấp cơ thể, bởi vì không có thói quen hành lễ nên có chút trúc trắc, “ra mắt đại tẩu.”

Trong mắt An Dương lóe lên khinh thường, trên mặt cũng không để lộ một chút

dấu vết, trong lúc hành động vẫn dịu dàng thân thiết,