
dám nhìn
thẳng vào bất kì người nào, cô cố ý phóng ánh mắt về phía xa xa. Cũng
may khúc dạo đầu cũng không quá dài, cô không tới mức đứng đực trên sân
khấu như một kẻ ngốc, nhanh chóng bắt kịp với tiết tấu, trở thành ca sĩ hát góp vui một cách nghiêm túc.
Đúng như lời bảo đảm của Dung
Trí Hằng, cô đứng trên sân khấu hát không chỉ là đại diện cho bản thân
mình, mà còn đại diện cho tập đoàn Hoa Hạ, vì vậy cho dù cô hát không
khớp nhạc, quan khách vẫn khách khí vỗ tay, huống hồ tối nay cô thể hiện vô cùng xuất sắc tiết mục của mình, nghe tiếng vỗ tay của quan khách
như rất hưởng thụ giọng ca của cô. Kết thúc bài hát cô vui mừng cúi
người chào khán giảm, sau đó duyên dáng lui vào phía sau.
Mạc Hải Luân nhanh nhẹn tiêp nhận sân khấu thay Hạng Mĩ Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh lui về sau hậu trường, thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Mẫn giơ ngón tay cái về phía cô, cười nói: "Pha cứu nguy của cô rất
thành công, tôi dự cảm tiền thưởng tháng này của cô dày lắm đây".
Hạng Mĩ Cảnh trả micro cho nhân viên phụ trách, nói thẳng: "Tôi còn muốn
sống yên ổn thêm vài năm nữa, chuyện vạn người nhìn này làm càng ít bao
nhiêu càng tốt bấy nhiêu".
Trong lúc hai người nói chuyện, Dung
Ngọc Lan đã rời chổ ngồi đi ra đằng sau sân khấu, khuôn mặt với nụ cười
rất rạng rỡ, không tiếc lời khen ngợi Hạng Mĩ Cảnh: "Mời ca sĩ nổi tiếng chưa chắc đã hát hay được như em. Vừa rồi bên dưới có rất nhiều khán
giả có rất nhiều người vỗ tay, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình. Nếu
không phải do tính chất nghiêm túc của bữa tiệc, chỉ e sẽ có người đòi
"nữa, nữa" ý chứ".
Hạng Mĩ Cảnh khiêm tốn đáp: "Thỉnh thoảng làm
người thay thế thì còn được, lần sau nếu có tiết mục này, vẫn nên mời ca sĩ thì hợp lí hơn".
Dung Ngọc Lan vừa gật đầu vừa nói: "Có bài
học lần này, những hoạt động sau, Victor sẽ đồng ý mời ca sĩ". Sau đó
cau mày khổ sở: "Tôi nghe nói người vừa mới lên sân khấu làm khó Uông
Nhất Trác lại chính là Khương Yến Yến, lại còn là chị họ của Cam Điềm. Chẳng trách, nếu không sao cô ta dám ngang nhiên làm loạn trong một bữa tiệc thế này cơ chứ? Quả nhiên là người họ Khương, thường xử sự không
theo bình thường. Sau lần tuyên chiến tối nay, không hiểu sẽ còn xảy
ra chuyện gì nữa. Uông Nhất Trác lấy Dịch Hiểu Vụ vốn đã khiêu khích
giới hạn cuối cùng của nhà họ Uông, không làm đứt dây có lẽ họ không
chịu thôi".
Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn là người bảo vệ cho Uông Nhất
Trác và Dịch Hiểu Vụ, tình hình tối nay, đúng là không được khả quan cho lắm. Cô thấy lo lắng, bên tau vang lên tiếng Mạc Hải Luân tuyên bố
bữa tiệc kết thúc, vừa gần vừa mà vừa xa.
Do vừa rồi lên hát,
Hạng Mĩ Cảnh không ra tiễn khách, mà ngồi đằng sau sân khấu trò chuyện
cùng Mạc Hải Luân. Có điều cũng chẵng nói được nhiều, Trần Bạch Cửu đã nhanh chóng xuất hiện đón Mạc Hải Luân.
Nhìn người ta có đôi có cặp, lòng cô ngưỡng mộ vô cùng.
Cô nhớ Phương Tuân Kiệm, lúc này lại càng nhớ, nếu vừa rồi anh ngồi bên
dưới, cô sẽ thấy căng thẳng hơn hay là yên tâm hơn? Trong một bữa tiệc
công khai thế này, cô chắc chắn không dám quá chú ý tới anh, xưa nay cô
vẫn luôn che giấu rất tốt, luôn gọi anh là "Phương tiên sinh", đối xử
với anh lịch sự giống như tất cả những quan khách khác, nhưng gần đây,
hết lần này tới lần khác cô cảm thấy khống chế cảm xúc của bản thân thật khó khăn. Cô hiểu như thế không tốt, cũng có thể quan hệ của họ phải
lén lút thêm rất nhiều năm nữa, cô không nên trở thành người ngáng đường anh.
Quan khách lần lượt rời đi, Bill bận rộn cuối cùng cũng rảnh ra được một chút để tới chào hỏi cô.
Cô đoán Bill sẽ mang bài hát vừa rồi ra để trêu cô, nên chủ động nói trước: "Vừa rồi thật xấu hổ quá".
Bill xưa nay vẫn rất quý cô, cười cười nói với vẻ không hề nghiêm túc: "Lần
trước em từ chối tôi, tôi vốn đã định từ bỏ rồi, nhưng tối nay em xinh
đẹp động lòng người như thế, bài hát nghe thấm vào tận tim tôi, không
cẩn thận lại thắp lên ngọn lửa tình yêu tôi dành cho em".
Cô cũng dựa theo lời anh ta mà đùa: "Theo ý của anh thì, tối nay những người thầm dành tình cảm cho tôi chắc hẳn nhiều lắm nhỉ?"
Bill giơ hai ngón tay ra, làm động tác giao nhau, cười đáp: "Ít nhất thì phải con số này ấy chứ?".
Cô đang định phản bác, thì thấy Dung Trí Hằng đang từ xa đi tới. Cô
không chắc có phải anh đi về phía mình hay không, ngập ngừng hai giây,
thấy đúng là đang đi về phía mình, vậy là nháy mắt với Bill, sau đó tiến tới chào Dung Trí Hằng: "Dung tiên sinh".
Bill quay lại thấy Dung Trí Hằng, cũng chào một câu, lấy cớ phải ra ngoài xem tình hình rồi chuồn mất.
Dung Trí Hằng cũng đã quen với việc người khác luôn cung kính với mình,
nhưng thái độ lịch sự mà Hạng Mĩ Cảnh luôn dành cho anh khiến anh có cảm giác người con gái ở ngay trước mặt này vô cùng xa cách. Anh chắc
chắn sẽ không vươn tay ra tóm lấy cô, lúc này anh có mặt ở đây là vì
việc "bắt" cô lên sân khấu hát quá đột ngột, đối với anh, đó là việc làm ít nhiều cũng thể hiện sự không tôn trọng đối với cô. Anh luôn tự
nhận mình là người có thể tách rời tiền bạc và nhân cách, vì vậy sau khi nhìn cô khoảng hai giây, điềm