
như vận động quá sức nên anh có phần mệt mỏi.
Cô áp mặt vào ngực anh, hai tay vòng ôm cổ anh, một tay anh đặt ở eo cô, tay kia chống lên cửa sổ.
Trước kia khi ở bên nhau, đa phần thường trầm mặc, sự trầm mặc khi ấy không trống trải như lúc này.
Đột nhiên cô cười.
Anh cúi đầu nhìn cô, áp môi vào trán cô hôn nhẹ, hỏi: "Cười gì thế?".
Cô lại dịch người vào người anh nói: "Chúng ta đi du lịch được không? Đi
đâu cũng được, tới thành phố nào gần thôi. Hai ngày, chúng ta đi hai
ngày".
Gió đêm quả nhiên lạnh, từng chút từng chút lọt vào xe
khiến trái tim cũng run lên, không hề có tiếng côn trùng kêu, thế giới
thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức trái tim cô đập vang vọng trong lồng
ngực anh.
Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng đồng ý.
Hạng Mĩ
Cảnh biết Phương Tuân Kiệm nhất định sẽ đồng ý đi chơi với cô hai
ngày. Thời gian họ ở bên nhau không nhiều không ít, gần như cô chưa
từng đưa ra bất kì yêu cầu nào với anh.
Do quá trình trưởng thành đã trải qua rất nhiều chuyện, nên cô không dám tham lam, không dám mơ
tưởng tới những thứ quá tốt đẹp. Nhưng giờ cô muốn có một chuyến du
lịch, chỉ hai người, dù ngắn ngủi, chỉ cần trốn tránh được lúc nào hay
lúc ây. Thực ra cô vẫn chưa biết đi đâu, cô quen sống dựa theo sở
thích của anh, đi đâu đều do anh quyết định, không phải cô chưa từng chế giễu bản thân mình, nhưng cô sắp mất anh rồi, còn phải để ý nhiều làm
gì nữa?.
Lúc này, Phương Tuân Kiệm cũng chẳng quyết đoán hơn cô
bao nhiêu. Về căn hộ, anh bèn viết tên những thành phố khác nhau ra
giấy, sau đó gấp lại, rồi bảo cô bốc.
Cô nhìn đống giấy được gấp
nhỏ trong lòng bàn tay anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh. Trước kia cô luôn
cho rằng anh là người không bao giờ để lộ sự nhếch nhác dù trong hoàn
cảnh khó khăn, nhưng trông anh lúc này rất trẻ con. Cô không biết mình nên buồn hay nên vui, chỉ sợ nhìn anh thêm nữa sẽ để lộ sự buồn bã, vừa nhón một mẫu giấy trên tay anh mở ra, vừa cười nói: "Hồi tốt nghiệp đại học, rất nhiều bạn bè đi du lịch, khi ấy em thật sự ngưỡng mộ họ".
"Hạ Môn?". Giọng cô đột nhiên cao vút, khẽ cười như không tin vào mắt mình, "Sao lại là Hạ Môn?".
Anh nhún vai, cố ý chau mày hỏi lại: "Tại sao không thể là Hạ Môn?".
Cô rất vui, nói với anh: "Khi tốt nghiệp các bạn em đi Hạ Môn".
Anh thản nhiên gật đầu, ném số giấy còn lại vào thùng rác, sau đó cầm tờ
giấy có viết hai từ "Hạ Môn" mà cô đang kẹp trên tay, khẽ cười nói: "Coi như chuyến du lịch tốt nghiệp của em muộn bốn năm", rồi giục cô: "Xác
định được địa điểm rồi, có phải nên đặt phòng và vé không? Anh không
biết nhiều về cái này lắm, vì vậy giao cho em, anh đi tắm đây".
Cô đứng dậy định đi lấy quần áo ngủ cho anh, nhưng anh ngăn cô lại, sau đó đưa laptop cho cô, nói: "Anh chưa từng đi Cố Lãng Tự, chi bằng chúng ta đi Cố Lãng Tự đi?".
Cô vội gật đầu, ôm laptop tìm kiếm.
Anh yên tâm đi tắm.
Tiếng nước nhanh chóng vọng ra từ trong nhà tắm, cô đợi thêm vài phút nữa,
sau khi chắn chắn anh sẽ không ra ngay, cô mới khom lưng lục mấy mẫu
giấy bị ném vào thùng rác. Mở một mẫu thấy viết "Hạ Môn", mở một mẫu
khác ra, vẫn là "Hạ Môn". Tay cô bắt đầu run lên, khi mở tới mẫu giấy
thứ ba vẫn thấy chữ "Hạ Môn", thì nước mắt cô rơi. Cô vẫn luôn cảm
thấy chữ anh viết rất đẹp, thẳng, mạnh mẽ, có phong thái, nhưng giờ nước mắt làm nhoè một ít. Cô đưa tay lau nước mắt, sau đó gấp lại những
mẫu giấy đó đặt lại thùng rác.
Đêm đã khuya lắm rồi, đèn trong
phòng đều mở cả ra nên không tối lắm, bên tai là tiếng nước chảy, hình
như còn âm thanh nào khác nữa, nhưng chuyện anh không muốn cô biết, cô
sẽ mãi mãi không để anh biết là cô đã biết.
Đặt chuyến bay sớm nhất, thu dọn hành lí xong, không có cả thời gian để ngủ, hai người vội vàng ra sân bay.
Sáng sớm tinh mơ, nhưng sân bay đã rất nhộn nhịp, người đứng xếp hàng chờ
qua cửa kiểm tra an ninh dài dằng dặc, tốc độ nhích rất chậm.
Hạng Mĩ Cảnh thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa dành cho vé VIP, sau đó nhìn
biểu hiện trên sắc mặt Phương Tuân Kiệm, cô biết anh không quen phải xếp hàng dài thế này, lòng hơi mẫn cảm.
Phương Tuân Kiệm bị cô liếc
đến lần thứ ba thì không kìm được mà giơ tay lên xoay đầu cô. Anh cao
hơn cô một cái đầu, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ trên cao, anh hỏi:
"Có trai đẹp à? Sao cứ nhìn về phía này mãi thế?".
Cô ngước mắt
nhìn anh. Mặt trời vừa ló rạng, ánh nắng hắt qua tấm kính lớn chiếu
vào, đúng mặt anh, ngũ quan được dát một lớp vàng mỏng. Cô nhìn anh mà thất thần, anh lại bật cười, nói với giọng hết sức thản nhiên: "Anh đói rồi, sớm biết thế này mua mấy cái bánh bao lót dạ. Lát nữa bữa sáng
trên máy bay sẽ có gì đây?".
Bữa sáng trên máy bay muôn đời chẳng có gì bất ngờ. Nhưng Phương Tuân Kiệm đói thật, anh ăn hết hộp mì
trộn, rồi lại bắt đầu ăn tới bánh bao.
Hạng Mĩ Cảnh vốn nuốt không trôi, thấy anh ăn hăng như thế, nên cũng bắt đầu ăn.
Máy bay hạ cánh, ra khỏi sân bay còn chưa tới chín giờ. Gọi xe đến thẳng
bến tàu, ngồi thuyền lên đảo tìm một khách sạn tốt nhất, làm xong thủ
tục nhận phòng, hai người đều vô cùng mệt mỏi, nằm vật ra giường, chẳng
buồn đ