Thịnh Yến

Thịnh Yến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323333

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

ộng đậy.

Hạng Mĩ Cảnh định dậy để thu dọn hành lí, Phương

Tuân Kiệm kéo cánh tay cô, kéo cô trở lại bên mình, nói: "Ngủ một lát

trước đã".

Cô gối đầu trên tay anh, nằm im rất nghe lời. Cô

cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, nhưng nhắm mắt vào lại không ngủ được.

Một tay vòng ôm ngang người anh, hai mắt khẽ nhắm hờ, chỉ có thể nhìn

thấy một nữa khuôn mặt anh.

Trong phòng rất yên bình, rèm cửa sổ

kiểu Âu đã được kéo hết xuống, gió từ biển thổi vào thỉnh thoảng làm

tung góc rèm, ánh mặt trời cũng nhân đó mà luồn vào theo. Trái tim cô

khẽ run rẩy, dường như muốn nắm chặt tất cả, nhưng lại biết trên thế

gian này chẳng ai, chẳng sự vật nào có thể giữ mãi trong tay.

Không biết sao anh cũng không ngủ, cánh tay đặt dưới đầu cô kéo cô dịch sát

về phía mình, để nửa người cô nằm bò trên người mình, nghiêng đầu nhìn

cô nói: "Sao không ngủ?".

Cô đặt tay lên ngực anh, ngẩng mặt, áp môi vào cằm anh, sau đó liếm nhẹ môi anh, cố ý cười nói: "Vì em muốn hôn anh".

Cô vừa dứt lời, anh cắn nhẹ môi cô, đầu lưỡi bắt đầu luồn vào miệng cô, bàn tay túm chặt eo cô, hôn thật mạnh.

Cô bất giác rên khẽ, rất nhanh cảm nhận được phản ứng từ cơ thể áp sát của anh.

Nụ hôn của anh gần như khiến cô không thể thở, cô nức nở, đôi mắt ma mị

đầy quyến rũ khi bị dục vọng xâm chiếm, bàn tay nhỏ bắt đầu luồn xuống

dưới, đôi môi cong lên cười thích thú.

Anh lật người đè lên người cô, hôn cuồng nhiệt, hai tay vội vàng cởi áo kéo váy cô ra, đầu ngón

tay bắt đầu trêu chọc những điểm mẫn cảm trên người cô.

Cô thoáng cau mày, rên khẽ phản ứng: "Nhẹ thôi".

"Là em chọc anh trước". Anh cô tình tách hai chân cô ra, thân len vào giữa hai đùi, thong dong tiến về phía trước.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ kích động.

Lần này Hạng Mĩ Cảnh mệt thật sự, cô nằm trên người anh không thể cử động nổi, Phương Tuân Kiệm bế cô vào nhà tắm.

Mơ mơ màng màng ngủ tới hơn ba giờ, tới khi bụng đói mới chịu mở mắt.

Phương Tuân Kiệm dậy sớm hơn cô. Anh đang sắp xếp hành lí, không mang nhiều

quần áo, nhưng anh vẫn lấy từng cái ra treo lên móc rồi cho vào tủ, nhìn giống một ông chồng mẫu mực.

Cô phải khó khăn lắm mới kiềm chế

được suy nghĩ đi ra giúp anh, nằm nghiêng trên giường nhìn anh cười,

nói: "Phương tiên sinh không ngờ ngài cũng có ngày hôm nay".

Anh nhún vai cười đáp: "Chẳng còn cách nào, ốc cô nương vừa mới vận động quá sức, giờ còn không dậy nổi".

Cô tiện tay với gối ném về phía anh, anh giơ một tay ra túm lấy, vừa cười

vừa nói: "Xem ra thể lực đã phục hồi rồi", xong đi về phía cô.

Cô vội rụt tay lại vào chăn, bộ dạng đáng thương nhìn anh: "Em đói bụng quá".

Anh vốn đang đi thẳng về phía cô, nhưng rồi quay người đặt chiếc gối lên

giường, vô cùng nghiêm túc nhướng mày nói: "Em tưởng anh muốn nữa à?".

Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác mình đã bị Phương Tuân Kiệm trêu đùa, nhưng cô lại

thấy vui. Ra ngoài tìm đồ ăn, suốt dọc đường tâm trạng cô rất tốt.

Phương Tuân Kiệm chưa từng thấy cô đi giày bệt bao giờ, giống như sợ cô đột

nhiên trẹo chân, nên anh cầm tay cô rất chặt. Anh chưa bao giờ nắm tay cô, nên khi nắm bốn ngón tay luôn có cảm giác không khống chế được

lực. Cô ban đầu còn nhẫn nhịn, nhưng một lúc sau, không nhịn được nữa, phản đối: "Phương tiên sinh, có ai nắm tay con gái như anh không?".

Anh không hiểu, hỏi ngược lại: "Thế phải nắm thế nào?".

Bàn tay cô tách năm ngón tay anh ra, sau đó luồn năm ngón tay mình vào, nắm chặt rồi kéo anh đi về phía trước, cười nói: "Đây là động tác thị phạm, anh phải nhớ cho kĩ".

Anh cười cười, dắt tay cô đi tiếp, hỏi: "Em có search xem trên đảo chổ nào ăn ngon không?".

Chỗ ăn ngon thì rất nhiều, cô tuôn một tràng, nhưng cụ thể địa chỉ thế nào

thì vẫn phải đi tìm. Thực sự đói không chịu nổi nữa, cô thấy hôm nay

tâm trạng anh khá thoải mái, nên mua tạm mấy xiên thịt nướng bên đường

ăn trước. Nhìn anh ngồi bên bờ biển ăn thịt nướng, cô lại thấy có lỗi

với anh, vừa giơ tay giật lại xiên thịt của anh vừa nói: "Chúng ta đi

tìm nhà hàng thôi".

Anh tránh tay cô. rồi gí sát xiên thịt lại gần miệng cô, cười nói: "Mùi vị ngon lắm".

Cô nhìn anh một lúc, vui mừng hé miệng cắn một miếng, sau đó nhai ngấu

nghiến. Hai người vừa đi vừa ăn, đến khi tìm được nhà hàng mình muốn,

bụng đã căng tròn.

Kì nghỉ dài vừa qua, khách du lịch trên đảo

không nhiều, lúc này trời tối rất nhanh, có không ít người đã lên thuyền về lại thành phố.

Hạng Mĩ Cảnh mua một cuốn sổ, học các khách du lịch khác, đi đến cửa hàng nào thì đóng dấu lên một tờ giấy trong sổ. Đa phần dấu của các cửa hàng được đóng miễn phí, nhưng một phần nhỏ các ông bà chủ lại yêu quý con giấu của gia đình, nhất định khách hàng phải ăn uống mua bán mới chịu đóng dấu.

Hạng Mĩ Cảnh sau khi bị hai

chủ cửa hàng từ chối thì yêu cầu Phương Tuân Kiệm đi đóng dâu, Phương

Tuân Kiệm làm việc rất dứt khoát, cũng chẳng hỏi cửa hàng đó có cần phải mất phí mới được đóng dấu hay không, vừa vào là mua đồ trước.

Cô phê bình anh tiêu tiền mạnh tay, anh ngồi trên sofa trong cửa hàng bán

rối, cố ý nói nhỏ: "Ngộ nhỡ bị người ta xị mặt ra từ chối thì rất xấu

hổ".


Lamborghini Huracán LP 610-4 t