
thôi, kẻ đứng sau bức màn thì chưa tra ra…
Mãi đến hai tháng sau, ta mới biết kẻ chủ mưu đứng sau bức màn…”
Hoa Nguyên than nhẹ một tiếng, con cũng chẳng còn nữa, nếu như không phải
thiếu tự tin, thì làm sao ả lại muốn hãm hại mình lần nữa chứ? Hơn nữa
còn không tiếc lấy thai nhi trong bụng ả ra để đánh cược? Ả có từng nghĩ qua, sơ sẩy một chút thôi, con của ả cũng mất luôn hay không?
Nếu như là mình, cho dù có muốn tính kế một người đến đâu đi nữa, cũng sẽ
không lấy con ra làm cái giá để trả cho việc tính kế người khác, ván
cược đó quá lớn, hi sinh quá lớn rồi.
“Trước kia chỉ nghe nói hậu cung là chiến trường không có khói lửa, nay nghe ngươi nói vậy, ta mới
biết tại sao được xưng là chiến trường không có khói lửa rồi.”
Tiểu Tiểu cảm thán nói.
“Nương nương, tại sao?” Hoa Nguyên có chút lấy làm lạ, không biết Lão đại lại sắp phát ngôn kinh người gì nữa?
“Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
Tiểu Tiểu bật cười ra tiếng, dù sao thì quanh đây cũng chỉ có người các nàng thôi, nói chuyện cũng chẳng cần kiêng kị gì, hơn nữa điều nàng nói đều
là sự thật, Hoàng thượng đúng là đủ đần độn.
“Nương nương, những lời này không thể nói lung tung!”
Hoa Nguyên kinh sợ nhìn tứ phía một lượt, thấy xung quanh không có người rồi mới yên tâm, khó hiểu hỏi:
“Sao nói vậy?”
Khóe miệng Hoa Nguyên có chút co quắp, nếu để Hoàng thượng biết có người nói hắn như vậy, không biết có bị tức tới nỗi nhảy bật dậy hay không?
“Ngươi nghĩ mà xem, thủ đoạn kém cỏi như vậy, mà hắn cũng tin được, không phải thằng đần thì là gì? Mấy trò này, gạt con nít ba tuổi cũng chẳng ai
thèm tin! Một công công, cho hắn thuốc hắn cũng không có gan đi hạ độc
hại hoàng tự . Mà việc bỏ xạ hương vào trong phòng thai phụ, cái chuyện
ngu ngốc thế này mà ngươi cũng không phát hiện? Ngươi cũng ngốc quá rồi
đấy, chẳng lẽ ngươi không ngửi ra hay sao?”
Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn nàng ta, chẳng lẽ hậu cung tập trung toàn mấy người thiểu năng hết hay sao vậy?
“Không phải đâu, nương nương! Nếu chỉ đơn thuần là xạ hương thì tự nhiên có
thể ngửi ra, mấy ả là bỏ thêm vi lượng xạ hương vào lò xông hương của
ta, như thế sẽ không làm ai phát giác, lại có thể bất tri bất giác xóa
sổ đứa bé…”
Than khổ một tiếng, nếu như lúc đó mình kĩ càng một
chút, thì bây giờ con đã biết đi rồi. Nghĩ đến đứa con chưa từng gặp mặt kia, tim Hoa Nguyên lại thấy nhói đau.
“Có lẽ là ta nghĩ quá đơn giản rồi nhỉ? Sau đó thì sao, làm sao ngươi xác định được là do ai hại ngươi?”
Tiểu Tiểu có chút đáng thương nhìn nàng ta, không ngờ Hoa Nguyên lại có quá
khứ như vậy, con không còn nữa, vốn đã đủ đau lòng rồi, cái tên Hoàng
thượng phụ lòng kia lại còn nghe lời gièm pha, đuổi nàng ta tới lãnh
cung, Hoàng thượng đáng ghét, cái ả nữ nhân hãm hại Hoa Nguyên thì càng
đáng ghét hơn.
Hình như Hoa Nguyên từng nói, nàng ta ngồi ngây ở
lãnh cung đã hơn một năm, thế thời gian hơn một năm này, Hoàng thượng
không tìm ra chân tướng của chuyện kia hay sao? Là không muốn tìm hay
không thèm tìm? Hoa Nguyên ở lãnh cung đã đau thấu tim rồi.
“Có lẽ là Liên phi!” Hoa Nguyên ngẩng đầu, mang theo vẻ mặt hận ý nói:
“Phụ thân của ả là đại tướng quân, vốn có quyền có thế, nhưng lúc đó ả ta
lại không được sủng, ả ta mang thai không lâu, thì ta cũng có tin luôn.
Nhưng hai tháng sau khi ta bị mất đứa bé, nàng ta cũng mang thai được
năm sáu tháng rồi, lại không màng nguy hiểm ngã xuống bên cạnh ta, lúc
đó ta cách ả gần nhất, trách nhiệm cũng giá họa hết lên người ta. Trải
qua bốn năm canh giờ cấp cứu, đứa con của ả không sao, rồi ta cũng bị
biếm vào lãnh cung…”
Lúc đó, mình còn cách ả ta cả một đoạn, thế
mà ả ta cũng ngã được, ngã ngay bên cạnh mình, lúc đó thật sự là mình
không làm gì hết. Cho nên, ngoại trừ là do ả ta cố ý ra, Hoa Nguyên
chẳng nghĩ ra được lý do gì khác.
“Hờ hờ, nói như vậy, Liên phi
này đúng là khá có bản lĩnh. Nhưng mà, Hoa Nguyên, ngươi cũng từng yêu
Hoàng thượng rồi mà? Mới qua thời gian một năm thôi, ngươi thật sự đã
chết tâm với Hoàng thượng rồi sao?”
Ánh mắt quét về phía nàng ta, Tiểu Tiểu muốn nghe lời thật lòng của nàng ta. Nếu như nàng ta vẫn
chưa, nàng ta lưu lại bên mình như vậy, sau này, nói không chừng nàng ta có thể nhanh chóng hoàn thành chuyện tốt của nàng ta.
“Đúng thế, nương nương!”
Không hề do dự, không có tiếc nuối, Hoa Nguyên dứt khoát nói:
“Nương nương, một năm, ta đã nghĩ rất nhiều, cũng đã hiểu rất nhiều. Trước
kia, ta không hiểu tại sao Hoàng thượng lại đối xử tốt với ta, muốn sủng ta, nhưng cũng chỉ là sủng mà thôi. Nữ nhân, cũng sẽ có ngày già đi, mà trong hậu cung, rồi sẽ có rất nhiều nữ nhân. Thất sủng là nhất định
rồi, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Lúc trước, ta còn tự lừa
mình dối người rằng Hoàng thượng yêu ta, thương ta. Nhưng nếu như hắn
thật sự yêu ta, thương ta, đã hơn một năm rồi, tại sao trước nay hắn
không hề đến thăm ta? Trước giờ không hề nhớ đến ta chứ? Thất vọng
nhiều, cũng đã nghĩ thông rồi, đối với một nam nhân trong lòng không hề
có ta, ta cũng không cần thiết phải vì hắn mà đau thắt ruột gan thêm