
gày sau là ngày tốt.” Y lạnh lùng tuyên bố, giọng đều đều.
Năm ngày... Nàng không muốn nhìn y, chỉ đành nhắm chặt
hai mắt.
Lúc nàng cảm thấy mình đã hết sức chống cự, bắt buộc
phải khuất phục y, khuất phục vận mệnh, thì cũng là lúc nàng mất đi sợi dây
liên hệ cuối cùng với cô bé Mỹ Ly non dại nhưng tràn đầy dũng khí và sinh lực.
Nàng chìm trong nhẫn nhục, đắm trong tuyệt vọng. Cô bé Mỹ Ly trong quá khứ đã
chết hẳn, chỉ còn lại mỗi mình nàng, một thiếu nữ bất lực trước vận mệnh.
Nỗi bi thương của nàng khiến Tĩnh Hiên căm giận.
Nàng thoáng gật đầu, “Được.” Càng nhanh càng tốt, nếu
kết cục chắc chắn là như thế, nàng hy vọng Vĩnh Hách bớt khổ đến đâu hay đến
đấy. “Nhưng ngươi nhất định phải bỏ qua cho Vĩnh Hách và a mã của chàng.”
Tĩnh Hiên nghiến răng hậm hực. Nàng không đồng ý, y
hận. Nàng đồng y, y càng hận! Tất cả cũng chỉ vì gã đàn ông đó! Từ thuở mười
hai nàng đã quấn quýt lấy y, vì sao lại không bằng mấy tháng ngắn ngủi bên Vĩnh
Hách cơ chứ?
Y quá oán hận, chỉ còn cách dùng những lời khắc bạc để
giảm cơn phẫn nộ. “Toàn nhà ở Thừa Đức, ta cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, lấy
nàng cũng chẳng cần quá phiền phức, năm ngày chuẩn bị là đủ.”
Nàng vẫn không mở mắt, đôi môi tái nhợt chỉ thốt ra
một tiếng lạnh nhạt: “Được.”
“Đi thôi!” Y hung hãn kéo nàng đứng dậy, “Tự mình đi
nói với lão tổ tông đi!”
Thái giám nối nhau thành một hàng dài bưng những đồ
dùng cần thiết cho hôn lễ vào gian phòng nhỏ của Mỹ Ly. Hồng Linh bận bịu đến
toát mồ hôi, nơi nào còn trống cũng xếp đầy đồ đạc, thái giám vẫn liên tục ùn
ùn bưng thêm vào. Rất nhiều tiểu cung nữ đứng ngoài cổng viện xem náo nhiệt,
đối hẳn với vẻ mỉa mai ngày trước, ai nấy đều hâm mộ than thở không thôi, cố ý
lớn giọng chuyện trò để lấy lòng bọn người hầu của Mỹ Ly: “Khánh vương gia quả thực
coi trọng cách cách!”
Mỹ Ly dựa vào gối cao, nửa nằm nửa ngồi trên sập, lẳng
lặng lật giở từng trang sách, chẳng để ý gì đến mọi việc bên ngoài, dường như
không hề liên quan đến bầu không khí phấn
khởi hào hứng chung quanh. Những quyển tạp văn và truyện cười do Vĩnh Hách tặng
đã xếp thành chồng cao, cùng làm bạn với nàng qua nhiều đêm không ngủ.
“Cách cách, Thừa Nghị bối lặc đến.” Hồng Linh vừa đưa
khăn tay lau mồ hôi vừa chạy ùa vào, vẻ mặt đầy nghi ngờ, không thể nào tưởng
được Thừa Nghị bối lặc lại đích thân đến thăm cách cách nhà mình. Ngay lão tổ
tông, cũng chỉ vào dịp lễ tết mùa xuân hắn tới tiến cung vấn an mà thôi.
Mỹ Ly cũng rất bất ngờ, ngồi thẳng lên, sững sờ một
lát rồi mới đứng dậy đón tiếp, bấy giờ Thừa Nghị đã chậm chậm bước vào rồi.
Hai bên im lặng nhìn nhau. Thừa Nghị nhíu mày, ánh mắt
lạnh lùng lướt qua Hồng Linh đang ngẩn ngơ đứng đó. Sống lưng ớn lạnh, Hồng
Linh lập tức hiểu ý nhún mình cáo lui. Thừa Nghị bối lặc và Khánh vương gia rất
giống nhau, mặt càng không đổi sắc càng khiến người ta sợ hãi. Lúc lui ra
ngoài, Hồng Linh còn tự động đóng cửa lại, linh cảm được Thừa Nghị bối lặc cất
công đến thăm cách cách thì hẳn sẽ có chuyện quan trọng cần nói.
“Thừa Nghị ca, mời ngồi.” Mỹ Ly đích thân châm trà.
Chắc Thừa Nghị vung roi thúc ngựa chạy từ bãi săn về đây, áo choàng dài màu
nhạt đã phủ một lớp bụi mỏng.
Thừa Nghị ngồi xuống ghế nhưng không uống trà cũng
không nói gì nhiều, lấy một gói vải gấm nhỏ từ trong người ra cho Mỹ Ly: “Cầm
lấy!”
Theo phép lịch sự, Mỹ Ly cẩn thận đón lấy, không muốn
hắn thất vọng nên mới giả vờ tò mò mở ra, bên trong gói vải là một tấm da dê đã
ngả vàng, bên trên vẽ chi chít đồ hình, có người và hình bát quái, phức tạp rối
rắm, hơi giống phù chú thần bí mà những tên lừa đảo trên giang hồ hay sử dụng.
Nàng không có lòng dạ nào tìm hiểu, chỉ lấy làm lạ vì sao Thừa Nghị lại đưa vật
này cho nàng.
“Đây là bản đồ Bát Bộ Bát Trận.” Thừa Nghị giải thích
ngắn gọn, “Hoàng thượng phái ta tìm kiếm từ lâu, có liên quan đến một kho báu
khổng lồ thời tiền Minh. Hai năm trước ta tìm được rồi, vẫn giữ bên người, sợ
hoàng thượng trước ta tìm được rồi, vẫn giữ bên người, sợ hoàng thượng giáng
tội xuống thì không đợi được đến ngày đánh Chuẩn Cát Nhĩ.” Hắn điểm vào cuối
câu một tiếng cười nhạt.
Bàn tay cầm tấm da dê run lẩy bẩy, suýt nữa đánh rơi.
Mỹ Ly hiểu ý Thừa Nghị. Bản đồ Bát Bộ Bát Trận này có ý nghĩa lớn với hoàng
thượng và với Đại Thanh, lớn đến mức Thừa Nghị có thể dùng nó để giữ mạng.
“Ngày mai hoàng thượng trở về, muội đem dâng vật này
lên, dẫu không giúp muội làm vương phi của Tĩnh Hiên, nhưng làm bình thê cũng
được.”
“Thừa Nghị ca...” Mỹ Ly cố nén nước mắt, lòng vừa chua
xót vừa ngọt ngào, thế gian này vẫn còn một người chịu nghĩ cho nàng như vậy,
nàng thật sự cảm kích đến tận đáy lòng, nhưng ân huệ này, nàng không thể nhận
được, bèn nhẹ nhàng cầm lấy tay Thừa Nghị rồi đặt tấm da dê vào. “Muội không
cần đâu, huynh giữ lại đi!”
Đây là bảo vật để hắn giữ mạng, nàng không thể nhận
được.
“Cứ cầm đi!” Thừa Nghị cười dài, nhét tấm da dê vào
tay nàng. “Giờ đây ta đã không còn cần đến nó nữa. Hoàng thượng sẽ không giết
ta đâu.”
Mỹ Ly còn định từ chối nữa, nhưng Thừa Ng