
, rõ
ràng chưa đến mùa hạ nhưng nắng rất gắt. Khi rời khỏi công trường đã gần một
giờ, trên người toàn là bụi bặm, lúc này dường trong cổ họng cũng có bụi, có
chút ngứa ngáy khó chịu.
Vì buổi sáng Tô Dịch Thừa đưa đi, nên hôm nay An
Nhiên không lái xe, mà công trường lại ở ngoại ô, xe cộ qua lại đã ít, taxi còn
ít hơn
Đi một đoạn đường dài mới bắt được một xe taxi, về đến công ty đã gần
hai giờ, cô cực kỳ đói bụng, đến quán cà phê đối diện công ty mua tách cà phê và
bánh mỳ, đóng gói mang về công ty.
‘ Đinh! ’
Khi thang máy mở ra, An Nhiên
vừa định đi vào, thì thấy Lăng Lâm khoác tay người khác cười nói đi ra. Vừa nhìn
thấy An Nhiên, vội kêu lên: “Chị Cố, vừa từ công trường trở về a!”
“Ừ, bên
kia có chút phiền toái, muộn chút thời gian.” An Nhiên nói xong, vừa lúc đối
diện với ánh mắt của người phụ nữ đứng cạnh Lăng Lâm, người nọ rất đẹp, nhìn kỹ,
còn giống Lăng Lâm một chút.
Người nọ mỉm cười gật đầu với An Nhiên, vì lễ
phép, An Nhiên cũng mỉm cười đáp lại.
“Chị, em giới thiệu cho chị, đây là nhà
thiết kế của công ty chúng em, cũng là thầy dạy của em bây giờ, Cố An Nhiên.”
Lăng Lâm đứng giữa hai người làm công tác giới thiệu: “chị Cố, đây là chị em,
Lăng Nhiễm, mới từ Mĩ về, trưa nay đến thăm em.”
An Nhiên mỉm cười vươn tay
với cô: “xin chào.”
Mỹ nhân nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười
nhàn nhạt, đụng tay với An Nhiên, “xin chào”. Ánh mắt nhìn An Nhiên như là đang
tìm tòi nghiên cứu cái gì, không khí có sự kỳ dị nói không nên lời.
An Nhiên
thu tay lại, nói với Lăng Lâm: “Được rồi, hai người trò chuyện đi, tôi đi
trước.” Nói xong trực tiếp xách túi, cùng với cà phê và bánh mì đi vào thang
máy.
Lăng Nhiễm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cho đến khi cửa thang
máy khép lại, cô cũng chưa thu hồi ánh mắt.
“Chị.” Nhìn chị mình nhìn chằm
chằm vào thang máy, Lăng Lâm thử hỏi: “chị, chị làm sao thế, chị biết chị
Cố?”
Lúc này Lăng Nhiễm mới thu lại tầm mắt, cười cười với em gái: “không có
gì, chúng ta đi thôi.”
Lăng Lâm hồ nghi nhìn chị mình một chút, không nói gì
nữa, xoay người khoác tay cô ra ngoài.
An Nhiên trở lại phòng làm việc, vừa
định cầm chìa khóa mở cửa, nhưng còn không đẩy, cửa liền mở ra, lúc này mới nhớ
tới buổi trưa lúc mình đi đã quên đóng cửa, cô cũng không nghĩ nhiều, đi vào, để
túi xuống, khi vừa định giải quyết ‘bữa trưa muộn màng’, nên theo thói quen mở
bản vẽ trên bà ra, chuẩn bị nhìn xem có chỗ nào cần sửa, nhưng vừa mở ra, bỗng
dưng trợn tròn mắt, tách cà phê trong tay trong nháy mắt rơi xuống, chất lỏng
màu vàng từ trong chén chảy ra đen cả một vũng lớn.
An Nhiên đứng mạnh lên,
nhìn bản thiết kế bị hủy hoại trên bàn làm việc, mặt mũi cô trắng bệch. Đẩy cái
ghế ra, bước nhanh khỏi phòng làm việc, đứng ở cửa, lớn tiếng nói: “Trưa nay, ai
đi vào phòng làm việc của tôi!”
Mọi người trong đại sảnh bị tiếng hô của An
Nhiên khiến cho ngừng hết mọi việc trong tay, sững sờ nhìn cô, có chút không rõ
chuyện tình thế nào.
Cô bé trực ban nhìn khuôn mặt xanh mét của An Nhiên,
không khỏi hỏi: “chị Cố, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
An Nhiên vào trong đại
sảnh, ánh mắt quét một lượt từng người, lại lạnh lùng nói: “Trưa nay, người nào
đi vào phòng làm việc của tôi!” Lần này cô thật sự tức giận, giận đến muốn nổ
tung rồi, công sức thiết kế gần nửa tháng, chỉ trong thời gian một buổi trưa,
vừa đi một lát đã bị người ta xé hơn một nửa, ngay cả hình dạng cũng không nhìn
ra nữa.
Mọi người lắc đầu, như là bị khí thế của An Nhiên dọa đến rồi, ai
cũng không nói lời nào. Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái
độ của An Nhiên, sợ là chuyện nghiêm trọng rồi.
An Nhiên lạnh mặt nói: “Không
ai nói tức không ai thừa nhận có đúng không, được, tôi đi phòng giám sát.” Nói
xong, xoay người mới muốn đi, lại đúng lúc đối diện với Tiếu Hiểu đi từ ngoài
vào.
Tiếu Hiểu liếc nhìn mọi người, lại nhìn cô, khóe miệng cười lên, hỏi:
“Làm gì vậy? động tĩnh lớn như vậy, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng chị. Làm sao,
bây giờ thân phận khác rồi, giọng nói cũng lớn hơn?”
An Nhiên nhìn cô ta,
nhìn chằm chằm, một lúc lâu, nói từng câu từng chữ: “Trưa này cô đi vào phòng
làm việc của tôi.” Giọng điệu không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Tiếu
Hiểu nhìn cô, lướt qua đầu cô, thờ ơ nói: “tôi vào phòng làm việc của chị làm
gì.”
“Bản thiết kế của tôi, là cô xé .” Vẫn là một câu khẳng
định.
Trong khoảng thời gian này, Tiếu Hiểu nhằm vào cô khắp nơi, nếu nói là
cô ta xé bản thiết kế của cô, cũng không phải không có khả năng.
Nghe vậy,
mọi người trong đại sảnh xôn xao, ào ào nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người
đều biết rõ An Nhiên nói đến bản thiết kế gì, ngày mai sẽ bình xét bản thảo, mà
hôm nay bản vẽ của An Nhiên bị xé rách, mà người có lợi nhất chính là đối thủ số
một của cô, Tiếu Hiểu.
“An Nhiên, cái gì cũng có thể ăn lung tung, nhưng nói
thì không thể tùy tiện, đừng tưởng rằng bây giờ sau lưng chị có người ủng hộ thì
có thể tùy ý vu khống tôi.” Tiếu Hiểu cũng đanh mặt lại, giọng nói cứng
rắn.
“Có phải vu khống cô hay không,