
của cô
đi.”
An Nhiên nhìn ông, gật đầu, đâu chỉ là một nửa, từ sau khi tốt nghiệp
đại học, hồi đó ngay cả vẽ cũng không qua cửa, bây giờ có thể độc lập thiết kế
một tòa nhà cao tầng, nói thật ra, tất cả là do ông chỉ bảo, mặc dù đôi khi ông
rất nghiêm khắc, nói chuyện cũng không hợp tình hợp lý, nhưng nghiêm sư mới có
cao đồ a(**)! Về điểm này, cô vẫn luôn biết ơn. (nghiêm sư mới có cao đồ: thầy
nghiêm mới có trò giỏi)
Thấy cô gật đầu, Hoàng Đức Hưng vội vàng cười nói
tiếp: “nếu coi như là nửa thầy dạy, vậy chuyện cô kết hôn, làm thầy như ta dù
sao vẫn nên tỏ vẻ, như vậy đi, tối nay ở ‘Khải Long’ tôi mời cô và Tô trợ lý ăn
một bữa cơm? Coi như là chúc hai người tân hôn vui vẻ.” Thật ra thì đây mới mục
đích ông ta tới đây hôm nay, Tô Dịch Thừa là ai, đó là người đứng đầu Giang
Thành trong vài năm nữa! mặt khác theo tin tức hiện tại, anh ta có thể đảm nhiệm
dự án ban khoa học kỹ thuật, trước đây ông vẫn luôn phiền não làm thế nào để nói
quan hệ với anh ta, thế này vừa khéo, thật không ngờ anh ta thế mà lại là chồng
An Nhiên, như vậy, đúng lúc cho ông ta cái lý do hợp lý, tạo quan hệ tốt với anh
ta, nói không chừng khi khởi công ban khoa học kỹ thuật thành phố có thể chen
một chân vào.
An Nhiên trầm mặc một lát, mặc dù cô cũng không thông minh,
nhưng mà cô nhìn ra được cái gì gọi là ý nghĩa của bữa cơm. Ở đây sáu năm, bữa
cơm thương chính (thương nhân + chính trị gia), cô đã thấy nhiều. Người Trung
Quốc dường như rất thích bàn bạc công chuyện trên bàn cơm, mà ắt là không thể
thiếu được rượu, mà rượu lại dễ dàng khiến người ta làm sai, nói sai gì
đó.
Thấy cô mãi không nói, Hoàng Đức Hưng khẽ gọi nhắc nhở: “An Nhiên?”
An
Nhiên lấy lại tinh thần, hơi hơi ngượng ngùng cười xin lỗi: “Thật ngại quá, tổng
giám, Dịch Thừa, hôm nay Dịch Thừa có việc, tôi đoán là không ăn được bữa cơm
này rồi, nhưng mà cũng cảm ơn lời chúc phúc của tổng giám dành cho chúng tôi,
cảm ơn!” Mặc dù cô cũng không biết Tô Dịch Thừa đã đi bao nhiêu bữa cơm như vậy,
nhưng khi chưa hề trưng cầu ý kiến của anh, cô sẽ không đồng ý với người ngoài
cái gì, suy cho cùng thân phận của anh quá đặc thù! Bữa tiệc có đi hay không,
vẫn hoàn toàn không có trưng cầu qua ý kiến của hắn.
Hoàng Đức Hưng chưa từ
bỏ ý định, lại hỏi: “Thế à, vậy ngày mai đi?”
“Thời gian này anh ấy rất bận.”
An Nhiên mặt không đổi sắc nói.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô, một lúc lâu, đột
nhiên cười, nói: “An Nhiên, có phải cô bận tâm điều gì không a!”
“Tổng giám
nói đùa, tôi có thể có cái gì bận tâm, chẳng qua là gần đây Dịch Thừa thật sự
rất bận, tối nào cũng gần nửa đêm mới về.” An Nhiên áy náy nói: “Nếu không như
vậy đi, khi nào anh ấy có thời gian, vợ chồng chúng tôi sẽ mời tổng giám một
bữa, coi như là cảm ơn ngài bồi dưỡng và chăm sóc tôi nhiều năm qua.”
Thấy cô
nói như thế, Hoàng Đức Hưng cũng không nói thêm gì nữa, nhìn cô, cười cười gật
đầu, “Được, đúng rồi, bản thiết kế kia thế nào rồi, ngày mai là phải tranh
tài rồi.”
An Nhiên gật đầu, trả lời: “Hôm nay sửa chữa nữa là gần xong
rồi.”
“Ừ, vẽ xong thì để tôi xem một chút, nếu có vấn đề thì cứ trực tiếp nói
hỏi tôi.” Hoàng Đức Hưng vừa nói vừa đứng dậy, “Tốt lắm, không có việc gì, cô
hãy giải quyết tốt công việc đi.”
An Nhiên gật đầu, tiễn ông ra khỏi phòng
làm việc. Mà đang đưa mắt nhìn ông đi khỏi, trong nháy mắt định đóng cửa thì vừa
lúc đối diện với Tiếu Hiểu đang dựa vào cửa phòng làm việc của mình, thấy cô ta
hung hăng trợn mắt nhìn cô, sau đó xoay người, “ầm —!” một tiếng đóng sập cửa.
An Nhiên chẳng hiểu ra sao cả, cũng không hiểu đã đắc tội với cô ta ở đâu, cả
ngày thấy cô ta như muốn ăn thịt cô vậy.
Nhưng mà người khác nghĩ thế nào cô
không quản được, chỉ coi như là không khí, tự nhiên sẽ không chấp gì không khí,
tức giận với khoảng không thật vô vị, nên cô xoay người, một lần nữa trở lại bàn
làm việc.
Sau khi trò chuyện với Hoàng Đức Hưng, đến khi An Nhiên lấy điện
thoại gọi thì Lâm Lệ đã tắt điện thoại. Nhíu mày, trực tiếp gọi vào số nhà Lâm
Lệ, bên kia truyền đến thanh âm lãnh đạm cứng ngắc nói điện thoại tạm thời không
liên lạc được. An Nhiên biết, sợ là Lâm Lệ đã rút dây điện thoại ra rồi, trong
lòng càng lo lắng hơn.
Thật vất vả mới nhịn đến buổi trưa, vốn là muốn đến
chỗ Lâm Lệ, vì cuối cùng vẫn không yên lòng được, Lâm Lệ bình thường là người
tùy tiện làm như không có gì, thật ra nếu có gì xảy ra thì trong lòng rất yếu
đuối, hồi đó cô và Trình Tường mới xác định quan hệ không lâu thì Trình Tường
đột nhiên biến mất một tuần, không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không liên lạc
được với nhà anh, gần một tuần lễ, Lâm Lệ hoàn toàn không nhận được tin tức của
anh, mà cũng là một tuần này, Lâm Lệ lo lắng mà gầy mất mười ký, cả người buồn
bực không vui.
Mắt thấy đã đến giờ nghỉ trưa, công trường gọi tới nói là bản
thiết kế có vấn đề bảo cô lập tức đến xem. Nếu bản thiết kế không ổn thì sẽ ảnh
hưởng đến tiến độ thi công, nên không chần chờ, đành vội vàng thu dọn, cầm túi
đi ra ngoài, thậm chí lúc đi cũng không đóng cửa.
Mặt trời đã lên rất cao