
p nhất."
Lâm Lệ chỉ cười gật đầu, nói rằng lần sẽ chú ý.
Trang điểm xong, người phụ trợ cô dâu mang bộ áo cưới đặt trước đó đã được ủi
xong để Lâm Lệ thử.
Lâm Lệ hơi căng thẳng, trước khi đi vào còn nhìn An Nhiên, An Nhiên cười nhạt
gật đầu với cô ấy, nếu đã lựa chọn ngốc nghếch một lần, vậy thì cứ ngốc đi, nếu
đã lựa chọn ngốc nghếch không nhìn ra người đàn ông đó nói dối, vậy thì để người
đàn ông kia lừa gạt cô một lần, và thời hạn là cả đời!
Khi Lâm Lệ đi từ sau tấm rèm lớn kia ra ngoài, người phụ trợ cô dâu cầm đuôi
áo cưới cho cô, nhân viên trang điểm vừa rồi dặm lại lớp trang điểm cho cô,
giống như là cô công chúa sang quý vậy. Bộ lễ phục này được đặc biệt làm theo
yêu cầu, hở vai, làm lộ ra xương quay xanh xinh đẹp của Lâm Lệ, eo được thiết kế
không hề bó sát bụng , nhưng phá cách, làm nổi bật lên đường cong tinh tế của cơ
thể. Nửa trên áo cưới là kết nhiều ren hoa, trước sau phối hợp với nhau, mà phần
dưới của áo bồng bềnh cộng với vạt áo không dài, thật ra thì thiết kế không có
gì đặc biệt nhưng vô cùng đẹp mắt.
Lâm Lệ ngượng ngùng nhìn An Nhiên, giống như đang hỏi, xinh đẹp không?
An Nhiên gật đầu, cười giơ ngón tay cái lên với cô, rồi sau đó liếc về phía
quầy để đồ trang sức và vương miện phía sau cô, đến đó lấy ra một cái, đội lên
tóc cô, lấy ra sợi dây chuyền đeo cho cô, sau đó xoay người cô lại, nhìn về phía
gương, nhỏ giọng nói bên tai cô: "thật xinh đẹp, Lâm Lệ nhà chúng ta nhất định
là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới."
Lâm Lệ nhìn mình trong gương, cười hạnh phúc.
Cả buổi chiều, hai người đều ở trong cửa hàng áo cưới, Lâm Lệ chọn tổng cộng
hai bộ lễ phục và một sườn xám, sườn xám hơi rộng, vừa vặn trước hôn lễ có thể
sửa thành cỡ nhỏ của Lâm Lệ. An Nhiên cũng thử lễ phục phù dâu cho hôm đó, cùng
để tiệm áo cưới chỉnh sửa lại.
Đến khi hai người đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, đã gần 4 giờ rồi. Buổi trưa
không ăn được gì, An Nhiên đề nghị đi uống trà ở quán cà phê gần đó.
Lâm Lệ thật sự không đói bụng, nhưng vừa định lắc đầu từ chối, lại bị ánh mắt
của An Nhiên cản lại, cuối cùng nhẹ tay khẽ đặt lên cái bụng còn bằng phẳng, gật
đầu, đi cùng cô vào một quán cà phê.
Lại là vị trí gần cửa sổ, dường như các cô vô cùng có duyên với vị trí gần
cửa sổ.
An Nhiên gọi cốc sữa tươi nóng cho Lâm Lệ, còn mình thì gọi trà sữa, điểm tâm
thì gọi bánh ngọt.
Lâm Lệ vẫn không đói, nhưng dưới thái độ cứng rắn của An Nhiên, vẫn ăn hơn
nửa cái bánh ngọt. Nhưng mà vừa để đũa xuống, cô liền che miệng, chạy vào phòng
vệ sinh.
An Nhiên thở dài, lại không thể làm gì, Lâm Lệ chỉ cần không vui một chút, sẽ
luôn mắc bệnh kén ăn, rõ ràng có khẩu vị tốt như thế, nhưng ăn gì nôn nấy, không
có cách nào khác.
Mới nghĩ đến đó, thì góc bàn bị gõ vang, ngẩng đầu, thấy Đồng Tiểu Tiệp mỉm
cười nhìn cô, nói: "thật trùng hợp, Tô phu nhân." Nói xong, liền trực tiếp ngồi
xuống đối diện cô.
An Nhiên nhìn cô, nhàn nhạt cong cong môi: "cô Đồng."
Đồng Tiểu Tiệp ngồi đối diện nhíu mày, vừa cười vừa nói: "tôi quen người khác
gọi tôi là Mạc phu nhân hơn."
An Nhiên cười cười, nhìn cô ta nói: "vậy Mạc phu nhân, tôi chỉ muốn nói cho
cô biết, chỗ cô đang ngồi có người ngồi rồi."
Đồng Tiểu Tiệp ra vẻ hiểu rõ gật đầu, "a, như vậy a." Sau đó đứng dậy, vừa
cười vừa nói: "tôi đến chẳng qua là muốn chào hỏi Tô phu nhân một chút, bây giờ
đã gặp rồi, tôi cũng nên đi, Tô phu nhân từ từ dùng."
An Nhiên gật đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Đồng Tiểu Tiệp cười nhạt xoay người, đi thẳng vào trong phòng riêng.
Lâm Lệ vừa vặn đi ngang qua vai cô ta, đặc biệt quay đầu lại nhìn cô ta, hỏi
An Nhiên: "cô ta là Đồng Tiểu Tiệp? Cô ta đến làm gì?"
An Nhiên gật đầu, "không biết, nói là đến chào hỏi ta."
"Có bệnh." Lâm Lệ nhỏ giọng chửi một câu.
An Nhiên cười cười, nói với cô, "đi thôi, ta đưa mi trở về."
Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói: "không cần, vừa rồi Trình
Tường gọi điện thoại đến, nói đến đón ta, hiện tại hẳn là đang trên đường đi
rồi."
An Nhiên không nói chuyện, một lúc lâu mới gật đầu.
Hai người ngồi lại trong quán cà phê thêm một lát, mấy phút sau Trình Tường
đến, vẫn dừng xe ở phía ngoài, xuống xe, vẫy vẫy Lâm Lệ, hình ảnh này thật quen
thuộc biết chừng nào, chẳng qua lần này, Lâm Lệ không kích động đáp lại anh ta
như lần trước, chỉ nhàn nhạt cong cong khóe miệng, gật đầu với anh ta, cầm túi
xách đi ra ngoài.
An Nhiên không đi cùng Lâm Lệ, chỉ nhìn bọn họ lên xe, sau đó rời đi. Cô
không biết Lâm Lệ lựa chọn như vậy là đúng hay sai, chỉ hy vọng cô ấy không phải
hối hận, không bị tổn thương nữa.
Buổi tối, trước khi ngủ An Nhiên kể lại cho Tô Dịch Thừa quyết định của Lâm
Lệ, để anh phân tích Lâm Lệ làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai.
Trong phòng lờ mờ ánh đèn, lúc này An Nhiên đang nằm trong lòng anh, gối đầu
lên cánh tay anh, mở to mắt nhìn gian phòng trong màn đêm, đang đợi đáp án của
anh.
Rất lâu Tô Dịch Thừa mới chậm rãi mở miệng, thản nhiên nói: "Thật ra thì
không thể nói rõ đúng hay sai, về tình cảm, căn bản là không có tiêu chí cố định
nào đ