
ể đánh giá đúng sai, chỉ có đáng giá và không đáng giá, nếu cô ấy cho làm
thế là đáng giá, thì sẽ không tồn tại cái gì là đúng và sai. Thật ra thì dù cuối
cùng cũng sẽ bị tổn thương, nhưng tổn thương đôi khi cũng không nhất định là
chuyện xấu, kỳ thật đôi khi đau đớn là cách trưởng thành nhanh nhất, tất nhiên,
cũng phải trả giá rất lớn."
An Nhiên im lặng, một lúc lâu mới hơi thương cảm mở miệng: "Em muốn Lâm Lệ
mãi mãi không lớn lên, vẫn vui vui vẻ vẻ như trước cả đời."
Tô Dịch Thừa nhẹ vỗ về lưng cô, động tác đó giống như đang an ủi cô, để tâm
trạng của cô từ từ bình tĩnh lại. Sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: "Mọi chuyện đều
tính hai mặt, có lẽ em nên nghĩ như vậy, hiện tại biết vẫn tốt hơn là sau này
biết, bây giờ là mười năm tình cảm, nếu là sau này mười lăm năm, hai mươi năm
tình cảm, khi đó mới biết, sẽ bị tổn thương càng sâu hơn, đến lúc đó theo thời
gian ngày càng tăng lên, thậm chí ngay cả thời gian để chữa lành vết thương cũng
lâu hơn rất nhiều."
"Có lẽ thế." An Nhiên nói, thanh âm khe khẽ dịu dàng lưng lửng. Anh nói không
sai, đúng như anh nói như vậy. Mặc dù đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại biết
còn tốt hơn là vài năm sau mới biết, đến lúc đó hậu quả còn tệ tại hơn bây
giờ.
Tô Dịch Thừa hôn lên trán cô, trong bóng tối dường như nhìn thấy tất cả, đưa
tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của cô, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô:
"Được rồi, ngủ đi, đừng nghĩ nữa, có lẽ không tồi tệ như em nghĩ, nếu Lâm Lệ đã
lựa chọn thế, nhất định là suy nghĩ kĩ càng làm thế nào để cho bản thân cô ấy
hạnh phúc và vui vẻ, đó không phải là điều em muốn sao? Tất cả sẽ ổn thôi."
An Nhiên không nói nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó xê dịch, rúc vào trong
lòng anh, vừa gật đầu, vừa nhắm mắt lại.
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như dỗ trẻ con vậy, vỗ nhẹ cho cô
chìm vào giấc ngủ. Cho đến nghe thấy tiếng cô dần dần ổn định, mới yên lòng,
cùng ngủ thiếp đi với cô.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, như thường lệ, Tô Dịch Thừa đã không có ở đây, ánh
nắng từ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên trong từ từ
sáng sủa.
Mở to mắt nhìn trần nhà một lúc, rồi An Nhiên mới trở mình xuống giường, theo
thói quen đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo ra ngoài, vừa vặn tám
giờ.
Mở cửa phòng đi ra ngoài, thấy Tô Dịch Thừa đưa lưng về phía cô, ở sau cánh
cửa bếp kép hờ đang làm trứng rán, trên lò nướng bên cạnh có hai lát bánh mì
vàng óng, trên mặt bàn ăn đã có hai lát đã nướng xong, còn có hai đĩa xúc xích
và chân giò hun khói, nhìn qua thật hấp dẫn.
An Nhiên đột nhiên cảm giác mình thực hạnh phúc, nhìn bóng lưng của anh, khóe
miệng chậm rãi cong lên thành nụ cười. Không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy đi về
phía anh, sau đó từ phía sau vòng qua thắt lưng anh, để mặt dán vào sống lưng to
lớn của anh, cảm giác ôm anh thật vô cùng tốt đẹp.
Tô Dịch Thừa bị động tác của cô làm sửng sốt, suýt chút nữa làm cháy xém
trứng trong nồi, vội vàng lấy muỗng xào đảo đảo trứng gà trong nồi, món trứng
kia chưa đến nỗi bị dính xát vào đáy nồi, khóe miệng bất giác cong lên ý cười,
một lúc lâu mới hỏi: "sao thế?"
An Nhiên dán lưng anh lắc đầu, thấp giọng nói, "Không có gì, chỉ làm muốn ôm
anh một cái." Nói xong, dùng sức ôm anh chặt hơn chút nữa. Cảm giác ôm anh thế
này thật kỳ diệu, kề sát vào lưng anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim anh
đập, lỗ tai dán sát lưng anh có thể cảm giác sự rung động của cơ thể anh khi anh
nói chuyện.
Tô Dịch Thừa cười, nụ cười trên khóe miệng hoàn toàn nở rộng ra, nói:
"được."
Sau đó một tay đặt lên tay cô, một tay tắt bếp, sau đó đậy nồi để ủ ấm cho
trứng rán kia chín kỹ.
An Nhiên lại ôm anh một lúc lâu, cuối cùng mới buông anh ra, thấy Tô Dịch
Thừa mỉm cười quay đầu lại nhìn cô. Mà cô cũng tự nhiên mỉm cười với anh, sau đó
kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Chỉ là mổ nhẹ một cái rồi nhanh chóng
buông anh ra, sau đó bưng cái đĩa bày trên mặt bàn bồn rửa, từ phòng bếp đi ra
bàn ăn phía ngoài, đặt mông ngồi vào cái ghế cao màu đỏ.
Tô Dịch Thừa sờ sờ cánh môi của mình, khóe miệng nở nụ cười, bật cười lắc
đầu, lúc này mới phản ứng lại, lấy hai bộ dao dĩa từ trong tủ khử độc đi ra
ngoài, đưa cho An Nhiên.
An Nhiên đã cầm một lát bánh mì nướng ăn, bánh nướng không cháy, không giòn,
vị thật ngon, gật gật đầu, sau đó dí dỏm cười cười với anh, giơ ngón tay cái
lên, tỏ ý khen ngợi ăn rất ngon.
Vừa ăn, Tô Dịch Thừa đột nhiên mở miệng hỏi: "tối nay có phải làm thêm giờ
không, hay là sau khi tan tầm có việc gì khác không?"
"Không có." An Nhiên lắc đầu, không có chuyện gì.
"Tối nay em đi với anh cùng đến dự một buổi tiệc, được không?" Tô Dịch Thừa
hỏi ý kiến của cô, nếu cô không muốn, tất nhiên anh sẽ không ép buộc, tất cả đều
lấy cô làm đầu.
An Nhiên gật đầu, lại hỏi: "bữa tiệc gì a?" An Nhiên hỏi, thật ra thì cô cũng
không thích những trường hợp như vậy, mỗi người đều trang điểm ăn diện cho mình,
đi qua đi lại trong vũ hội, nói chuyện phiếm mà không hề có tình cảm gì. Nhưng
mà anh đã mở miệng, tất nhiên cô không có lý do gì t