
vẫn rất thuận lợi a, cũng không có gì vấn đề
gì lớn, thư ký Trịnh có chút nghi hoặc.
Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, nhìn thư ký Trịnh, giơ giấy tờ trong tay lên,
hỏi: "Thư ký Trịnh, tất cả tư liệu về Đồng cục trưởng đều ở đây sao?"
"Ách." Thư ký Trịnh sửng sốt, gật đầu, nói: "đây là tất cả tư liệu về công
tác của ông ta mấy năm nay." Mấy ngày hôm trước anh đột nhiên bảo điều tra tất
cả tư liệu về Đồng Văn Hải, anh ta phải qua làm việc với cục nhân sự mới có được
hồ sơ, không phải cứ muốn có là có được.
Tô Dịch Thừa gật đầu, không nói gì thêm nữa, đưa tay nhận lấy bản thảo diễn
thuyết trong tay anh ta, nhìn sơ qua.
Thư ký Trịnh có chút không yên tâm, thử hỏi: "phó thị, có phải có vấn đề gì
không a?"
Tô Dịch Thừa không ngẩng đầu, chỉ hơi lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn bản thảo diễn
thuyết trong tay, cầm bút thuận tay vòng vòng, nhàn nhạt trả lời: "không có gì."
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hỏi, "hội nghị chiều nay họp ở đâu,
Đồng cục trưởng hẳn là sẽ đến sao?"
Thư ký Trịnh gật đầu, nói: "hội nghị ở hội trường một, Đồng cục trưởng hẳn là
sẽ tham dự."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Ăn trưa xong, nhân giờ nghỉ ngơi, An Nhiên nghĩ tới đi trung tâm thương mại
mua quà cưới cho Lâm Lệ.
Thật ra thì đến trung tâm thương mại, An Nhiên chỉ cảm thấy hoa mắt nhìn đủ
loại hàng hóa bày đặt trên giá, hoàn toàn không có kinh nghiệm về phương diện
này, trước kia bạn học kết hôn, đều chung tiền mua quà cưới với mọi người, nhưng
mà Lâm Lệ thì khác, đó là bạn tốt nhất của cô, là người quan trọng nhất của cô
trong cuộc sống, cô muốn tặng cô ấy món quà đặc biệt nhất.
Nhưng mà, điều này dường như có chút khó khăn.
Chầm chậm đi trước các tủ kính, An Nhiên căn bản là không có chút đầu mối.
Đột nhiên cô dừng lại trước một cửa hàng trang sức, trong tủ kính trưng bày một
sợi dây chuyền ngọc trai rất đơn giản nhưng rất xinh đẹp. Thật ra thì không tính
là một thiết kế nổi tiếng, thậm chí cái dây chuyền này cũng không có thiết kế,
chỉ là một sợi tơ rất nhỏ xâu qua viên ngọc trai. Không hề được gia công, mà để
nguyên cho ngọc trai hình dáng ban đầu.
An Nhiên bỗng chốc đã bị sợi dây chuyền này thu hút, cô không biết Lâm Lệ có
thích không, nhưng mà cô rất thích, cho nên, An Nhiên lập tức quyết định, tặng
cái này là được rồi.
Từ bên ngoài cửa hàng đi vào, sau đó tìm cái dây chuyền trên mặt tủ kính kia,
kéo người bán hàng đến, bảo cô ấy lấy sợi dây chuyền ra, cho cô nhìn kỹ hơn.
Sau khi người bán hàng của cửa hàng biết được cô muốn lấy sợi dây chuyền kia,
liền khẽ cười có chút áy náy, lắc đầu nói với An Nhiên: "xin lỗi cô, dây chuyền
ngọc trai này là của một khách hàng đã đặt trước rồi, cửa hàng chúng tôi không
có quyền bán."
"Ách, như vậy sao!" An Nhiên có chút thất vọng, sợi dây chuyền kia cô thực sự
rất thích.
Người bán hàng cười cười áy náy với cô, thấy cô có chút thất vọng, thì nói:
"mặc dù không thể mua, nhưng tôi có thể lấy ra ngoài cho cô nhìn?"
Nghe vậy, An Nhiên vội vàng gật đầu, nói: "Được, cám ơn cô."
"Đừng khách khí" Người bán hàng cười nhẹ, xoay người lấy sợi dây chuyền trong
tủ kính kia ra. Hai người cầm sợi dây chuyền đi đến chỗ quầy hàng.
Viên ngọc trai này thật đẹp, tuy là An Nhiên không biết nhìn ngọc trai tốt
xấu thế nào, nhưng mà nhìn rất hài lòng, kích cỡ trung bình, trong suốt sáng
bóng, càng nhìn An Nhiên càng thấy thích.
Lúc này, có một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến quầy, hỏi
người bán hàng: "Xin hỏi sợi dây chuyền mà tháng trước tôi đặt ở đây đã xong
chưa?"
Nghe vậy, người bán hàng có chút áy náy nhìn về phía An Nhiên, người đàn ông
theo ánh mắt cô ấy nhìn về An Nhiên ở trước quầy, mà đúng lúc này An Nhiên cũng
ngẩng đầu lên nhìn về anh ta, bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời sửng
sốt.
"Là anh a!" An Nhiên có chút bất ngờ, không ngờ lại gặp phải Chu Hàn ở đây,
hơn nữa anh ta lại là chủ nhân của sợi dây chuyền ngọc trai này.
Chu hàn gật đầu với cô, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhiều, chỉ thản
nhiên nói: "thật trùng hợp." Sau đó ánh mắt nhìn đến sợi dây chuyền ngọc trai
trên cổ cô.
An Nhiên gật đầu, thấy anh ta nhìn cổ mình, thì mới kịp phản ứng lại, vội
vươn tay muốn tháo sợi dây chuyền trên cổ, có chút ngại ngùng cười nói: "thật
ngại quá, chỉ là tôi thấy sợi dây chuyền này quá đẹp, nên mới xin người bán hàng
cho tôi thử đeo một lát, để tôi tháo xuống trả cho anh."
Vì hơi luống cuống, mà cái nút cài vốn đơn giản ngược lại trở nên khó tháo
ra, người bán hàng bên cạnh thấy thế, bước lên phía trước giúp cô gỡ sợi dây
chuyền trên cổ xuống.
Sau đó một lần nữa đặt vào trong hộp gấm, đẩy tới trước mặt Chu Hàn, nói:
"đây chính là sợi dây chuyền mà ngài đặt làm, mời ngài kiểm tra lại."
Chu Hàn gật đầu, không hề đưa tay ra lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp
kia một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn An Nhiên hỏi: "thích sợi dây chuyền này
à."
Mặc dù không biết vì sao anh ta hỏi thế, An Nhiên vẫn thành thật gật đầu,
nói: "dây chuyền rất đẹp."
Nghe vậy, Chu Hàn lại nhìn sợi dây chuyền một chút, cũng không q