
từ từ dừng lại trước tòa nhà ‘Chân Thành kiến trúc’, An
Nhiên vẫn chưa tỉnh, vẫn tựa vào ghế ngủ rất say, còn khẽ phát ra tiếng thở nho
nhỏ.
Tô Dịch Thừa nhìn đồng hồ một chút, mặc dù rất không nỡ đánh thức cô, nhưng
cũng biết nếu không đánh thức cô thì quả thực cô sẽ muộn.
"An Nhiên, An Nhiên, tỉnh, đến công ty." Tô Dịch Thừa đưa tay vỗ nhẹ nhẹ mặt
cô.
An Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong giấc mộng, mí mắt vẫn nặng trịch,
ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài một chút, biết mình đã đến tầng dưới công ty, đưa
tay dụi dụi con mắt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, xua đuổi cơn buồn ngủ đi.
Lại nhìn đồng hồ đeo tay, xác định nếu không đi lên, cô sẽ đến muộn, vội vàng
xoay người lấy cặp công văn từ ghế sau, nhanh chóng nói với Tô Dịch Thừa: "em đi
trước."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, có chút đau lòng cô mệt mỏi, nói: "mệt quá thì xin nghỉ
đi." Anh thương tiếc cô mệt mỏi như thế này.
"Không được, sáng nay có hội nghị thường kỳ, hơn nữa, em luôn muốn làm dự án
này, đó là cơ hội rất tốt cho em bây giờ, em phải nắm chắc mới được." Vừa nói
vừa mở cửa xuống xe. Cúi người ghé vào ngoài cửa sổ, khẽ cười với anh: "được
rồi, em lên rồi, một mình anh lái xe cẩn thận. Buổi tối không cần tới đón em,
chiều nay em có thể phải đi cùng đồng nghiệp đến công trường, sẽ tương đối
muộn."
Tô Dịch Thừa gật đầu, đột nhiên liếc thấy túi bánh mì và sữa tươi nửa đường
mình mua cho cô đặt phía sau xe, vội vàng gọi cô lại: "An Nhiên, chờ một
chút."
An Nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh, có chút nghi hoặc hỏi: "sao thế?"
Tô Dịch Thừa cầm túi xuống xe, vòng qua đầu xe đưa túi giấy bánh mì và sữa
tươi cho cô, dịu dàng nói: "lên trên thì ăn, bữa sáng tuyệt đối không được
bỏ."
An Nhiên cầm lấy túi giấy trong tay anh, khóe miệng khẽ cong lên, gật đầu với
anh, cuối cùng chủ động tiến lên, đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng mà nhanh chóng hôn lên
gương mặt anh, rồi nhanh chóng nói: "em lên đây." Sau đó không nhìn anh, xoay
người bước nhanh vào tòa nhà công ty.
Tô Dịch Thừa sửng sốt cực sửng sốt, đây dường như là lần đầu tiên cô chủ động
hôn anh, nhận định và ý thức này khiến anh không khỏi cong cong khóe miệng, đưa
tay sờ sờ lên nơi cô vừa hôn lên, tâm tình thoáng cái vui vẻ lên không ít, ngay
cả đôi mắt cũng mang ý cười.
Xoay người vừa định chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe thấy phía sau có người
gọi anh.
"Anh Dịch Thừa!"
Tô Dịch Thừa quay đầu, nhìn Lăng Lâm vừa đi từ ghế tài xế xuống xe, hơi sững
sờ, nhưng ngay sau đó cười khẽ, gật đầu với cô ta, nụ cười nơi khóe miệng trở
nên vừa khách khí vừa xa cách.
"Sao anh Dịch Thừa lại ở đây?" Lăng Lâm nhìn thấy tâm trạng Tô Dịch Thừa rất
tốt, vẻ mặt tràn đầy ý cười đi về phía anh.
"Anh đưa bà xã anh đến đây đi làm." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt đáp lại, sau đó
thuận miệng hỏi: "em cũng làm ở đây sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Lâm hơi biến đổi, cảm xúc không vui tràn ngập khuôn
mặt nhỏ nhắn, thấp giọng gật đầu đáp: "vâng."
Tô Dịch Thừa chỉ khẽ gật đầu, ôn hòa cười nhạt với cô ta, nói: "anh đi trước,
cũng vội đi làm." Nói xong, liền mở cửa ngồi vào trong xe, không phải là anh
không nhìn ra tâm tình của cô ta, chẳng qua là tâm tình của cô ta không liên
quan gì đến anh, cô ta cũng không phải là gì của anh, người ngoài, anh không
muốn quản nhiều.
An Nhiên đưa bản thiết kế cho Hoàng Đức Hưng xem qua, Hoàng Đức Hưng chăm
chú nhìn bản vẽ, khóe mắt hơi cao lên, khóe miệng cũng từ từ nhếch lên, một lúc
lâu, mới không ngừng gật đầu nói với An Nhiên: "tốt, thật tốt quá, ý tưởng lần
này của cô rất táo bạo, rất mới mẻ độc đáo a, nếu mở trần nhà khu trẻ em ra,
không chỉ có thể cho phép bọn trẻ hô hấp bầu không khí thanh tân, còn có thể
kích thích hứng thú của trẻ con, không tồi, đây là ý tưởng rất tốt a." Đặt bản
thiết kế xuống, Hoàng Đức Hưng tươi cười đầy mặt nói: "tôi biết là cô có thể đảm
nhiệm được, An Nhiên, quả nhiên là cô không làm tôi thất vọng a."
An Nhiên kín đáo cười cười, nói: "nếu Tổng giám cảm thấy bản thiết kế này
không có vấn đề gì, tôi sẽ sửa chữa lại, chiều nay để họ bắt đầu làm mô
hình."
Hoàng Đức Hưng gật đầu: "ừ, đúng là phải bám sát thời gian, tính đến thời
gian đấu thầu có hơi gấp rút, nhưng mà mặc dù phải chạy theo thời gian, vẫn phải
giữ vững chất lượng, đây là hạng mục quốc tế, người ta có yêu cầu rất cao về
chất lượng, nếu có thể giành được hạng mục này, sẽ có ý nghĩa to lớn đối với cô
và với cả công ty."
An Nhiên gật đầu: "tôi biết rồi." Nói xong, thì xoay người chuẩn bị rời đi.
Lại bị Hoàng Đức Hưng gọi lại.
"An Nhiên, cô chờ một chút." Hoàng Đức Hưng từ chỗ ngồi đứng dậy, mỉm cười từ
phía sau bàn làm việc đi vòng ra ngoài.
"Tổng giám còn có chuyện gì sao?" An Nhiên khó hiểu hỏi.
Hoàng Đức Hưng cười nhìn cô, có ý ám chỉ nói: "tôi nghe nói gần đây dự án ban
khoa học kỹ thuật thành phố được thông qua chính thức rồi, ngày khởi công cụ thể
có lẽ là trong vài tháng tới."
An Nhiên sửng sốt, tất nhiên nghe ra ý ông ta, hơi cúi đầu, cũng không tiếp
lời ông ta.
Thấy thế, Hoàng Đức Hưng lại vừa cười vừa nói: "tôi nghe nói thị ủy quyết
định nội bộ giao ch