
mặt An Nhiên khá khiêm
túc.
Tô Dịch Thừa khó hiểu nhìn cô, không rõ sao đột nhiên cô lại nhìn anh như
vậy: "sao vậy?"
Nhìn anh một lúc lâu, An Nhiên mới hỏi từng câu từng chữ: "trước khi em và
anh xem mắt, chúng ta đã từng gặp mặt, đúng không?"
Tô Dịch Thừa sửng sốt, không rõ vì sao cô hỏi thế, nhưng vẫn nghiêm túc suy
nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "ý em là lúc em bị cưỡng hôn, anh đi ngang qua
đúng lúc cứu em?"
"Ai, ai nói cái này." An Nhiên có chút bất mãn hờn dỗi, hỏi: "trước đó, có
phải anh đã từng gặp em không?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, hỏi: "An Nhiên, em nghĩ cái gì rồi?"
An Nhiên cúi đầu nhìn ngón tay mình, chậm rãi mở miệng nói: "Diệp Tử Ôn nói
hôm em xem mắt, các anh ngồi phía sau em, chứng kiến toàn bộ quá trình em xem
mắt."
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, hỏi ngược lại: "điều này rất quan trọng sao?"
An Nhiên lắc đầu, nói: "em vẫn luôn nghĩ, có lẽ đổi thành người con gái khác
cầu hôn anh hôm đó, có lẽ là anh cũng sẽ đồng ý, như vậy bây giờ anh sẽ là chồng
người phụ nữ khác." Cứ nghĩ đến anh có thể là chồng người phụ nữ khác, trong
lòng luôn có loại cảm giác khó chịu khó tả. Thật ra thì không thể không thừa
nhân, thật quá dễ để yêu anh, anh quá hoàn mỹ, quá săn sóc, người ta rất khó từ
chối người đàn ông như thế. Rõ ràng hồi đó rất tự nhiên ‘cầu hôn’ anh, nhưng gần
đây, thỉnh thoảng cô lại nghĩ, nếu như hồi đó người anh gặp không phải là cô,
nếu có người phụ nữ khác cũng liều lĩnh cầu hôn anh như thế, thì anh cũng đồng ý
sao?
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, rất lâu mới khẽ lắc đầu, trêu đùa nói: "sẽ
không, sẽ không có ai to gan như thế, vừa gặp mặt liền đề nghị kết hôn."
"Em nói là nếu có." An Nhiên tức giận nhìn anh một cái, trọng tâm không phải
là có ai làm thế hay không, mà là anh có đồng ý hay không có được không!
Nhìn cô, Tô Dịch Thừa cười, lắc đầu, nói: "cũng sẽ không, bởi vì biết là em,
cho nên mới đồng ý." Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hồi đó cũng vì biết là cô, cho nên
mới không hề suy xét gì mà đồng ý đi, nếu không sợ là anh không đồng ý, có lẽ cô
liền đi tìm người đàn ông khác rồi.
Nghe vậy, An Nhiên nhìn anh, khóe miệng hé ra đóa hoa xinh đẹp, bất kể có
phải thật không, nghe thế cô thấy rất thích rồi.
Tô Dịch Thừa cười cười sờ sờ đầu cô: "được rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi em
lập tức đi ngủ cho anh, bù lại giấc ngủ đêm qua thức trắng."
An Nhiên cười, nhìn anh hỏi: "vậy anh cũng phải ngủ sớm cùng em à?"
Tô Dịch Thừa nhíu mày, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, nội tâm như là đang đấu
tranh rất lâu, mới lắc đầu nói: "anh sợ anh ở cùng em, không chỉ ngủ đơn giản
như thế, đến lúc đó có khi không chỉ lại phải thức trắng đêm, còn có thể càng
mệt hơn a."
An Nhiên sửng sốt, mãi mới nghe ra hàm ý của anh, khi kịp phản ứng, thì khuôn
mặt thoáng cái hồng lên, tức giận liếc trắng anh: "sắc lang!" Nói xong, đứng dậy
xoay người đi vào bếp, khuôn mặt vẫn còn nóng hầm hập, dường như rán chín được
một quả trứng gà.
Mà Tô Dịch Thừa thì ngồi ở trên ghế sô pha cười to ra, nhìn qua tâm tình rất
tốt.
Hôm nay, trong phòng tạo bản mẫu, An Nhiên đang thảo luận vấn đề tiến độ công
trình với kiến trúc sư, ngoài ra giải thích với ông ta từng chi tiết trên bản
thiết kế, cố gắng làm tốt nhất.
Lúc này Lâm Lệ gọi điện thoại tới, hai ngày nay vì phải gấp rút cho tiến độ
công trình này, An Nhiên cũng không thể rút ra thời gian đi bệnh viện thăm Lâm
Lệ, nhưng mà ngày nào cũng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, qua điện thoại có
thể nghe được tiếng cười của Lâm Lệ, cô cũng yên lòng.
"A lô, Lâm Lệ, có chuyện gì sao?" An Nhiên vừa dùng đầu kẹp điện thoại di
động, vừa lấy tay chỉ điểm cho kiến trúc sư.
"An Tử, bây giờ gọi điện cho mi là muốn nói cho mi biết ta chuẩn bị trở về,
sau này, đừng nhớ ta a, nếu thật nhớ ta thì đi tìm ta đi." Ở bên kia điện thoại,
Lâm Lệ cố gắng khiến cho giọng nói của mình thật thoải mái.
An Nhiên sửng sốt, đứng mạnh dậy, đưa tay cầm di động, tăng âm lượng lên hỏi
đầu dây bên kia: "mi nói cái gì?" Kiến trúc sư bên cạnh bị cô dọa giật cả mình,
có chút khó hiểu nhìn cô.
"Ha ha, ta đã ở bến xe rồi, chuyến xe ba giờ." Lâm Lệ cười nhạt nói. "Vì sợ
chia ly, cho nên không dám báo cho mi thời gian, chỉ có gọi điện thoại cho
mi."
An Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là hai giờ bốn mươi
lăm phút rồi, bỏ lại cái bút trong tay, bước nhanh ra ngoài phòng, vừa chạy vừa
hỏi: "mi ở đâu? Nhà ga? Bến xe?"
"An tử, đừng tới đây, ta không muốn nhìn thấy mi khóc." Lâm Lệ nói thế, giọng
nói nghẹn ngào.
"Nói cho ta biết ở đâu!" An Nhiên quát cô ấy, cô sắp tức điên rồi, cô ấy thế
mà lại, thế mà lại muốn giấu diếm cô, len lén bỏ đi, ngay cả đưa tiễn cũng không
cho cô đi, như vậy là sao, như vậy là sao!
Chạy đến gần thang máy, thang máy đang ở tầng một, nhấn một lúc lâu cũng
không thấy đi lên, lại chẳng quan tâm nhiều hơn, chạy thẳng xuống cầu thang, lúc
này cô, dường như đã quên mình đang ở tầng mười lăm!
"An Tử, cám ơn mi nhiều năm qua đã đi cùng ta trên chặng đường này, từ khi
còn đi học đến ra xã hội, vì có mi, cho nên ta mới không cô đơn,