
g nghe thấy anh đáp lại, An Nhiên lại hỏi anh: "anh làm sao thế?"
Tô Dịch Thừa không nói lời nào, liền lôi kéo tay cô, mở cửa để cô lên xe,
động tác hơi thô bạo, không thể coi là dịu dàng.
An Nhiên sững sờ bị anh đẩy mạnh vào trong xe, sau đó khởi động xe, quay đầu
xe về.
Trên đường đi cho đến khi về đến nhà, Tô Dịch Thừa không nói lời nào, chỉ là
vẻ mặt hơi nghiêm trọng, nắm tay An Nhiên hơi dùng sức.
Mở cửa cho cô, sau đó xoay người một cái vây cô lại giữa mình và cánh cửa,
nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu Tô Dịch Thừa có tính chất vấn hỏi: "không phải
đã nói gọi điện để anh đến đón em sao, sao không gọi cho anh."
"Ách, em, em sợ làm phiền anh." An Nhiên nhìn anh có chút sợ sệt, anh hùng hồ
mạnh mẽ lúc này cùng anh dịu dàng, nho nhã lúc bình thường là hai người hoàn
toàn khác nhau.
"Anh vừa mới gọi điện thoại cho em, tổng đài báo là em đang nói chuyện điện
thoại, anh cúp máy rồi gọi lại, nhưng lại được báo là số máy đã tắt điện thoại,
anh không biết số phòng làm việc của em, thậm chí không biết số điện thoại của
đồng nghiệp em, một số cũng không, cho nên không tìm được em cũng không biết làm
thế nào bây giờ, anh không biết em tan việc chưa, không biết em đã rời công ty
chưa, anh sốt ruột, sốt ruột anh không tìm được em, anh không biết có phải em
xảy ra chuyện bất trắc gì không, lại ở nhà đợi thêm một lát, nhưng mãi không
thấy em quay về, anh rất lo, rồi cầm chìa khóa xe định đến công ty em xem một
chút. Nhưng thấy em cầm túi xách chậm rãi đi về." Hai tay chống ở hai bên sườn
cô, Tô Dịch Thừa nhìn cô nói từng câu từng chữ.
An Nhiên ân hận, nhìn anh, áy náy nói: "vì sợ làm phiền anh, nên không gọi
điện cho anh, thật không cố ý."
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, rất lâu mới chậm rãi mở miệng, nói: "An
Nhiên, vì lo lắng cho em nên mới nói muốn đi đón em, nhưng em lại nói không muốn
làm phiền anh, chúng ta là vợ chồng, em cảm thấy giữa chúng ta thật sự phải dùng
đến hai chữ làm phiền này sao?"
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, nhất thời không nói nên lời.
"Sau này sợ anh lo lắng thì chí ít gọi cho anh, đừng để anh gọi cũng không
tìm được em, cho dù không gọi được di động, thì em có thể gọi máy bàn gọi cho
anh, nhưng chính là đừng để anh không tìm được em. Không tìm được em, anh căn
bản là không biết nên làm thế nào, cảm giác này rất tồi tệ."
Nhìn anh, An Nhiên áy náy nói: "xin, xin lỗi." Trong lúc nhất thời cô không
nghĩ tới, cho nên liền tắt điện thoại cũng không gọi cho anh.
"Ai!" Nhẹ nhàng thở dài, Tô Dịch Thừa từ từ làm dịu lại giọng điệu, bình tĩnh
nhìn cô, nói: "An Nhiên, anh tức giận chẳng qua là vì lo lắng em xảy ra chuyện
gì mà anh không biết, ngoài biết em đi làm ở đâu, còn lại anh không biết em còn
có thể đi đâu, nếu không tìm được em ở công ty, anh thực sự không biết mình còn
có thể tìm em ở đâu. Đi đón em, anh không sợ phiền phức, vì như thế có thể khiến
anh yên tâm. Chỉ không liên lạc được với em, mới khiến anh lo lắng, mới có thể
ngồi trong nhà mà sợ hãi."
Nói xong, Tô Dịch Thừa đưa tay chậm rãi xoa lên mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào,
từ từ nói: "sau này đừng khách khí với anh như vậy, anh không sợ phiền phức,
không liên lạc được với em, mới khiến anh lo lắng, sợ sệt, biết không?"
An Nhiên nhìn anh, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, hoàn toàn không được
kiểm soát, vô cùng mãnh liệt.
Tô Dịch Thừa sửng sốt, bị nước mắt của cô dọa sợ. Không khỏi tự trách mình
vừa rồi hơi nặng lời. Đưa tay lau đi giọt lệ trên mặt cô, vừa an ủi: "đừng khóc,
anh chỉ là sốt ruột thôi, không có có ý trách em."
An Nhiên nhìn anh vừa khóc vừa cười, không nói ra lời, chỉ lắc đầu, tất nhiên
cô hiểu ý anh, vì biết, nên mới thấy cảm động, được người ta xem trọng như thế,
trừ cha mẹ, anh là người đầu tiên. Hồi đó Mạc Phi tuy đối xử tốt với cô, cũng
chưa từng lo lắng cho cô như thế.
Nước mắt của An Nhiên giống như là đứa trẻ không nghe lời, thế nào cũng không
lau hết được. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải cúi người xuống, nâng khuôn mặt cô lên,
hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt trên mặt cô, nước mắt kia chảy vào miệng,
mặn mặn chát chát.
An Nhiên giơ tay lên vòng qua vai anh, chăm chú đáp trả nụ hôn của anh.
Nhiệt tình luôn tới rất nhanh, chỉ chốc lát Tô Dịch Thừa ôm cô di dời tới
phòng ngủ, An Nhiên nằm trên giường, say mê nhìn anh, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào
mặt anh, mỉm cười, trong lòng lại một lần nữa thấy may mắn về sự kích động hồi
đó của mình, cũng lại một lần nữa thấy may mắn đối tượng mà mình nhận nhầm là
anh, cô cảm ơn anh xem trọng và thương yêu, cảm ơn anh dịu dàng và quan tâm.
Thật ra thì từ trước đến giờ yêu cầu của cô đối với cuộc hôn nhân này không cao,
không cần đối phương có nhiều tiền, vì gánh vác trách nhiệm gia đình không chỉ
thuộc về người đàn ông, cô cũng sẽ chủ động gánh vác, nỗ lực gia đình trôi qua
êm thấm, cô chỉ muốn một cuộc sống bình lặng êm đềm, không cần tình cảm tiến
triển quá nhanh, chỉ cần một người đàn ông quan tâm, hiểu cô, thương cô, mà anh,
hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng chọn bạn đời của cô, thậm chí còn vượt quá
tiêu chuẩn rấ