
t nhiều.
Tô Dịch Thừa cởi quần áo hai người ra, nhìn đôi mắt cô vì dục vọng mà trở nên
mê mang, trong hốc mắt còn có chút hơi nước, cặp mắt mở to, nhìn vô cùng mê hoặc
lòng người. tay từ từ đặt lên da thịt nhẵn mịn như tơ, xúc giác lưu luyến, anh
biết tất cả các điểm mẫn cảm trên người cô, biết mình phải chạm vào đâu sẽ khiến
cô không kìm được run rẩy, khóe miệng không kìm được thoát ra những thanh âm mê
người. Từ trước đến nay anh cảm thấy mình không phải là một người trọng ham
muốn, nhưng lại mê luyến thân thể cô một cách bất thường, hết lần này đến lần
khác trầm luân trên người cô.
Chậm rãi cúi người xuống, hôn nhẹ lên từng nơi từng nơi trên người cô.
An Nhiên động tình, nhẹ nhàng run rẩy dưới thân anh, cảm giác được nụ hôn của
anh rơi xuống từng chỗ trên cơ thể mình, bao gồm những nơi mình khó có thể mở
miệng. Trong lúc động tình, đột nhiên An Nhiên có một ý nghĩ táo bạo, tay ôm
chặt cổ anh, sau đó xoay mình một cái đặt anh xuống phía dưới, tóc dài vì thế mà
rơi lả tả trên bả vai, thân thể trần trụi cùng mái tóc dài xõa vai trong tình
huống này đặc biệt mê hoặc con người, hàm chứa sự quyến rũ độc nhất của cô.
Tô Dịch Thừa nhìn đến si mê, bộ vị nào đó trên người cực kỳ căng cứng.
"An Nhiên. . . . . . ." Khẽ gọi tên cô, Tô Dịch Thừa muốn đồng thời đặt cô
xuống dưới thân một lần nữa, lại bị cô nhẹ nhàng ngăn lại, vì xấu hổ, lúc này An
Nhiên cực kỳ đỏ mặt, bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi cúi người ghé vào lỗ tai anh
nhẹ nhàng nói: "tối nay, tối nay em ở phía trên." Thanh âm kia nhẹ nhàng dịu
dàng có loại quyến rũ độc nhất của cô, mà khi cô nói, hơi thở ấm áp lại phả vào
vành tai anh, nơi đó có chút ngứa ngáy khiến cả người anh chấn động, một lúc lâu
mới phản ứng lại được. Không ngừng nuốt nước bọt, có chút khó khăn hỏi: "em, em
nói gì?" Giờ phút này thanh âm đã sớm ám ám, không ôn nhuận, dễ nghe như bình
thường.
An Nhiên thẹn thùng, khuôn mặt thoáng cái hồng rực lên, vì sự táo bạo của
mình mà cực kỳ xấu hổ, động tác ngồi cưỡi lên người anh của mình lúc này càng
khiến mình cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, "em, em vẫn nên ..." Nói xong liền
muốn xoay người xuống dưới, lại bị một tay anh đặt trên bắp đùi trắng noãn kia
đè lại, không cho cô xuống dưới. Tô Dịch Thừa cố định ở đó, bàn tay xoa xoa bắp
đùi trắng noãn, một tay khác chạy trên ngực cô, không để cô rời đi.
An Nhiên đỏ mặt kịch liệt, nhìn thẳng vào anh, đột nhiên hối hận mình kích
động, bởi vì cô hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm thế nào, không có
kinh nghiệm, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào.
Hơi thở Tô Dịch Thừa có chút rối loạn, bộ ngực khẽ phập phồng, nhìn cô, cả
người căng thẳng .
An Nhiên nhìn anh, chính mình cũng căng thẳng không biết làm sao, cứ nhìn
chằm chằm vào anh, mồ hôi trên trán mướt ra, có chút bối rối, An Nhiên bất lực
nhìn anh, vẻ mặt buồn rười rượi nói: "em, em, em, em không biết nên làm thế
nào!"
Tô Dịch Thừa cười khẽ, hai tay đặt ở thắt lưng trên bụng cô, nhìn cô, ám ách
nói: "anh dạy em."
Kích tình qua đi, An Nhiên kiệt sức nằm trên giường, mí mắt nặng trình trịch
gần như không mở ra được, đêm nay cô mới nếm trải cái gì gọi là vận động hao phí
năng lượng, nhiệt lượng, thể lực. Vốn tưởng rằng hồi trước mình nằm đó thôi đã
mệt đến nỗi cô không nói ra được một chữ liền ngủ luôn, nhưng mà qua buổi tối
nay cô mới biết được, thì ra là ở phía trên mới làm người ta tiêu hao sức lực
nhất! Nhưng nhìn bộ dạng Tô Dịch Thừa, thậm chí còn có sức lực ôm cô cùng nhau
tắm, cô không khỏi phải hoài nghi sao thể thực của anh có thể tốt đến thế.
Tùy ý để Tô Dịch Thừa ôm cô cùng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, trong lúc mơ
mơ màng màng, An Nhiên nhớ ra chuyên dọn nhà, hai tay vô thức ôm cổ anh, xác
nhận mình sẽ không ngã xuống, mới từ từ buông anh ra, gối lên lồng ngực mạnh mẽ
kia, mơ mơ màng màng ngây ngốc nói: "hôm nào, hôm nào tìm thời gian chúng ta dọn
nhà đi."
Nơi đó gần công ty cô, chỉ là chuyện bước đi vài phút đồng hồ, như thế, anh
không cần phải ngày nào cũng vòng lại đưa cô đi làm trước, rồi mình mới đi làm,
hơn nữa một tháng tới, cô còn bận chuyện trang viên, buổi tối sẽ phải làm thêm
giờ thường xuyên. Cô biết anh cũng rất bận, cho nên không thể hôm nào cũng đi
đón cô, ở gần như thế, mình đi đi về về anh cũng có thể yên tâm hơn.
Tô Dịch Thừa liếc nhìn người trong ngực, cười gật đầu, đáp lời cô: "ừ, được."
Tất cả đều lấy cô làm chuẩn, nếu cô không thích, như thế anh đều không hề
gì.
Vì lí do công việc, thực sự là An Nhiên không lấy đâu ra thời gian dọn nhà,
thật ra thì cũng không có gì phải thu dọn, trừ quần áo hai người, ở bên kia vật
dụng trong nhà đều đã được lắp đặt xong xuôi. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần lựa thời
gian dọn quần áo sang là được.
Hôm nay trước khi tan tầm nhận được điện thoại của Tô Dịch Thừa, hỏi buổi tối
cô có thể về sớm một chút hay không, thật ra thì công việc hôm nay cơ bản đã
hoàn thành rồi, chỉ là lúc chiều Hoàng Đức Hưng báo cho cô buổi tối có một bữa
tiệc muốn cô cùng đi. Xã giao vốn là một phần của công việc, dù không thích, An
Nhiên