
mười năm nay,
chúng ta học tập, từ từ trưởng thành, mi cho ta rất nhiều hồi ức tốt đẹp, cho dù
toàn bộ thế giới rời bỏ ta, mi cũng vẫn luôn ở bên cạnh, khích lệ ta, an ủi ta,
vì có mi ta mới thực sự hiểu được hàm nghĩa của hai chữ tình bạn. Có lẽ sau này
chúng ta ở hai thành phố khác nhau, có lẽ sau này chúng ta không thể cùng đi gặp
nhau, đi ăn cơm bất kỳ lúc nào như trước đây, nhưng mà ta nghĩ quan hệ giữa
chúng ta sẽ không vì thế mà phai nhạt, vì ta nghĩ khi ta nhàm chán sẽ thỉnh
thoảng quấy rầy mi, khi ta cô đơn không vui thì sẽ nghĩ đến mi đầu tiên, phải
nói trước nha, dù mi đang làm gì, đều không cho mi không nhận điện thoại của
ta." Lâm Lệ cố ý muốn giọng mình thoải mái, nhưng mà An Nhiên không bỏ lỡ tiếng
nghẹn ngào khe khẽ của cô ấy truyền đến từ từ bên kia điện thoại.
"Lâm Lệ, con mẹ nó mi đừng nói nhảm cho ta, ta cho mi biết, không cho mi đi!
Không cho đi, mi có nghe thấy không!" An Nhiên có chút kích động quát cô ấy,
nước mắt không kiềm chế được chảy xuống khuôn mặt.
Dường như Lâm Lệ cũng không ngăn được dòng nước mắt của mình, cả người xúc
động, không ngừng khóc nức nở: "An, An tử, cám ơn, cám ơn mi làm bạn với ta mười
năm nay, ta, ta phải đi, tha thứ ta vào lúc này mới gọi báo cho mi, vì, vì ..."
Lâm Lệ như không kiểm soát được tâm trạng của mình, một lúc lâu hít một hơi thật
sâu, nói tiếp: "ta không muốn mi nhìn bóng lưng ta rời đi, như vậy ta sẽ không
nỡ rời đi."
Bên này điện thoại, An Nhiên cũng khóc, nước mắt ào ào chảy xuống, cầm điện
thoại đứng ở trên cầu thang, cả người vô lực tựa vào tường, cuối cùng ngồi xuống
góc tường, nghẹn ngào nói: "vậy thì đừng đi a, ở lại!"
Bên kia điện thoại, hít một hơi thật sâu, thật vất vả Lâm Lệ mới ngăn cản
được nước mắt. Xé ra khuôn mặt tươi cười, hướng về phía điện thoại nói: "An
Nhiên, tạm biệt!"
Lâm Lệ đi rồi, chỉ gọi cuộc điện thoại trước khi lên xe .
Tâm trạng An Nhiên xuống dốc, ngồi ở góc cầu thang, nước mắt thế nào cũng
không ngừng được, hồi tưởng lại tình bạn mười năm nay của hai người, cùng cười
cùng khóc. Hồi đó khi Mạc Phi phản bội, chính Lâm Lệ cùng cô trải qua. Không có
cô ấy, cô hẳn không thể thoát khỏi đau đớn đó nhanh như thế.
Nhưng mà bây giờ cô ấy bị thương, lại muốn một mình trốn chạy để tự mình liếm
láp vết thương, còn cô thì không thể làm được gì.
Thật ra thì An Nhiên biết rời đi là tốt nhất đối với cô ấy, dù sao ở đây có
quá nhiều hồi ức của cô ấy và Trình Tường, nếu muốn quên một người, như vậy, rời
đi là lựa chọn tốt nhất.
Lau đi dòng nước mắt, cầm lấy điện thoại di động, mơ hồ tìm ra số của Lâm Lệ,
lần này không gọi điện thoại, mà là soạn một tin nhắn, gửi cho cô ấy.
"Thuận buồm xuôi gió, chú ý giữ gìn sức khỏe. — bạn bè vĩnh viễn của mi, An
tử."
Lâm Lệ chưa nhắn lại, An Nhiên biết e là cô ấy tắt điện thoại rồi, cô ấy vốn
là như vậy, không muốn đối mặt, luôn trốn tránh, lần này, cô ấy thực sự trốn rất
xa.
An Nhiên ngồi lại ở cầu thang thêm một lát, đợi cho tâm tình ổn định lại mới
xoay người đi về phía phòng làm việc.
Khi trở lại, Trần công nhìn bản vẽ có chút lo lắng.
An Nhiên tiến lên đi, đưa tay cầm lấy bản vẽ: "có vấn đề gì không?"
"Ách." Trần công ngẩng đầu nhìn cô, thử hỏi: "Cố thiết kế, cô không sao chứ?"
Vừa rồi nhìn cô như vậy, đích thị là xảy ra chuyện gì, vốn còn tưởng cô đi ra
ngoài, không ngờ lại trở về nhanh như vậy.
An Nhiên kéo kéo môi, nhàn nhạt cười với ông ta, chỉ nói: "không có chuyện
gì, có chỗ nào Trần công không rõ không, chúng ta có thể thảo luận lại, nhưng mà
dự án này hơi gấp, không còn nhiều thời gian, chúng ta phải bám sát thời
gian."
Trần công gật đầu, nhìn bản thiết kế chỉ ra nơi mình có thắc mắc.
Đến khi An Nhiên ra khỏi công ty, đã gần 9 giờ tối, trước khi tan việc Tô
Dịch Thừa gọi điện cho cô, nói muốn tới đón cô, nhưng vì phải làm thêm giờ, cô
cũng không biết giờ giấc thế nào, cho nên liền bảo anh đừng đến nữa. Tô Dịch
Thừa vẫn là có chút lo lắng, dặn dò cô lúc nào hết bận thì gọi cho anh, anh đến
đây đón cô.
Tối nay trăng sáng rất tròn, cũng rất sáng, chỉ là có chút hiu quạnh, treo
cao ở trên bầu trời, bên cạnh không có ngôi sao nào, nhìn thế nào cũng thấy lạnh
lẽo.
An Nhiên cũng không gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, một mình đi trên phố,
bên cạnh có đôi tình nhân mặc bộ đồ đôi ngọt ngào hạnh phúc, trên mặt tươi tười,
không biết người con trai nói câu gì, người con gái thẹn thùng lườm anh ta, hờn
dỗi mắng: "đáng ghét." Sau đó xoay người bỏ chạy đi, người con trai cười to đuổi
theo phía sau, cuối cùng sau hai ba bước, rồi dùng một tay ôm lấy người con gái
từ phía sau, cười to ôm người con gái xoay vòng vòng, người con gái thì sợ hãi
túm lấy bả vai người con trai. Xung quanh có người nhìn về phía bọn họ, trong
mắt có hâm mộ, cũng có chúc phúc.
An Nhiên nhớ được trước kia Lâm Lệ và Trình Tường cũng ngọt ngào như thế,
thậm chí mỗi ngày Lâm Lệ đều dính vào Trình Tường, sau đó trước mặt mọi người
không ngần ngại khoe khoang bọn họ thắm thiết như thế nào. Nhưng mà thời gian
tựa ảnh, năm tháng như thoi đưa, quay đầu lai, sớm