
cũng không tiện từ chối, chỉ gật đầu, nói được.
"Buổi tối có bữa tiệc, còn không biết lúc nào mới xong." An Nhiên nói
thật.
"Thế à." Tô Dịch Thừa nói thật nhỏ, trong giọng nói có một chút thất vọng,
nhưng cũng không rõ ràng.
An Nhiên nghe ra sự mất mát của anh, không khỏi hỏi: "sao vậy, buổi tối có
chuyện gì?"
Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa cười khẽ, chỉ nói: "tối nay cố gắng về sớm
đi, lúc nào kết thúc bữa tiệc, nhớ gọi điện thoại cho anh, để anh đi đón em,
đừng sợ phiền hà."
An Nhiên trong lòng ấm áp, mỉm cười gật đầu, "vâng."
Cúp điện thoại, không đến nửa giờ nữa sẽ tan tầm, An Nhiên chuẩn bị đến phòng
bản mẫu tìm Trần công trao đổi một chút về vấn đề chỉnh sửa ban công kia. Vừa
mới ra khỏi phòng làm việc, thì nhìn thấy Hoàng Đức Hưng đang đi về phía này,
bảo cô chuẩn bị, đợi ngồi xe ông ta cùng đi đến nhà hàng. Bất đắc dĩ, An Nhiên
chỉ đành phải gật đầu, lại trở về phòng làm việc, lấy túi trang điểm, chuẩn bị
đến phòng vệ sinh trang điểm lại.
Khi đến phòng vệ sinh đúng lúc gặp phải Tiếu Hiểu từ trong đi ra, hai người
đều sửng sốt.
Tiếu Hiểu nhìn túi trang điểm trong tay cô, không nhịn được cười mỉa mai,
nói: "gả cho người tốt đúng là khác, ngay cả xã giao cũng nhiều hơn rồi."
An Nhiên nhìn cô ta, không nói chuyện, đi lướt qua người cô ta, đi vào trong
phòng vệ sinh.
Phía sau Tiếu Hiểu lành lạnh nói: "tôi không phải đã nhắc nhở chị phải trông
coi kỹ người đàn ông của chị ư, chị không sợ bị người ta chen vào sao?"
An Nhiên dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "cô muốn nói người
muốn chen vào chính là cô sao?"
Tiếu Hiểu cười, nói: "tôi chỉ muốn nói cho chị biết, với điều kiện của Tô
Dịch Thừa, ngoại trừ tôi muốn, những người phụ nữ khác cũng không ít đi." Nói
xong, thì xoay người lắc mông rời đi.
Khi An Nhiên quay đầu lại chỉ nhìn thấy dáng đi lẳng lơ của cô ta, còn về lời
nói không đầu không đuôi của cô ta thì chỉ thấy khó hiểu.
Đến khi ngồi vào trong xe Hoàng Đức Hưng, An Nhiên mới biết được hôm nay
chính là mời Đồng Văn Hải ăn cơm. Lần này bất ngờ là Tiếu Hiểu không cùng đi,
cũng khó trách vừa rồi ở trong phòng vệ sinh cô ta âm dương quái khí nói ra mấy
câu chẳng hiểu ra sao cả.
Bữa tiệc được đặt trong một nhà hàng kiểu Trung có điều kiện rất tốt, khi đến
nơi Đồng Văn Hải còn chưa tới, Hoàng Đức Hưng tìm người phục vụ gọi trước vài
món ăn, dặn dò nhà bếp chờ được thông báo thì đưa lên, ngoài ra còn gọi một chai
Mao Đài, An Nhiên nghe giá tiền mà trố mắt chậc lưỡi.
Đồng Văn Hải tới một mình, nhìn thấy An Nhiên thì có hơi sững sờ, nhìn cô
bằng ánh mắt có sự quái dị khó tả.
Hoàng Đức Hưng nhiệt tình chào hỏi ông ta: "Đồng cục trưởng, ngồi ngồi đi,
cảm ơn ông trong lúc bận bịu mà vẫn trích thời gian tới gặp mặt, hết sức vinh
hạnh hết sức vinh hạnh."
An Nhiên cũng đứng dậy lễ phép cười với ông ta: "Đồng cục trưởng."
Đồng Văn Hải cười cười với An Nhiên, sau đó lại bắt tay với Hoàng Đức Hưng,
rồi mới ngồi xuống.
Hoàng Đức Hưng quay đầu ý bảo An Nhiên đi báo cho nhân viên phục vụ mang thức
ăn lên, An Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên phục vụ không có ở bên ngoài,
đi dọc theo hành lang, sắp đến đại sảnh mới nhìn thấy người phục vụ kia, bảo anh
ta thông báo cho phòng bếp lập tức đưa thức ăn lên, khi trở về Hoàng Đức Hưng và
Đồng Văn Hải đang cười nói cái gì đó.
An Nhiên mỉm cười gật đầu với bọn họ, ngồi xuống chỗ của mình.
Thật ra thì hôm nay mục đích của Hoàng Đức Hưng hẹn Đồng Văn Hải đi ăn cơm
rất đơn giản, không ngoài lôi kéo ông ta, nếu không thể ra tay từ phía Tô Dịch
Thừa, như vậy ông ta chỉ có thể tìm cơ hội từ phía khác. Mà Đồng Văn Hải chính
là cục trưởng cục xây dựng thành phố Giang Thành, là người định triển khai xây
dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, mặc dù nói là muốn tìm người tổng phụ
trách, nhưng dù sao cũng không phải chỉ một người là có thể quyết định hoàn toàn
mọi việc, mặt này liên quan đến quan hệ lợi ích quá nhiều, người phụ giúp tự
nhiên cũng không ít, mà Đồng Văn Hải chính là người quản lý mảng xây dựng này,
lôi kéo ông ta, chỉ lợi chứ không có hại.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, Hoàng Đức Hưng và Đồng Văn Hải vừa uống vừa
trò chuyện, chuyện thời sự, chuyện chính trị, sau đó từng chút từng chút một đề
cập đến chuyện mở mang ban khoa học kỹ thuật thành phố.
Đồng Văn Hải ở vị trí này nhiều năm như vậy, tất nhiên người nào chuyện nào
cũng đã gặp phải, trong lòng đã sớm biết những toan tính của bữa cơm này. Nói sẽ
không nói quá đầy đủ, chỉ nói bảy phần, có dư chỗ cho người ta suy đoán.
Nhưng mà căn cứ vào những điều ông ta nói ra, Hoàng Đức Hưng hiển nhiên là có
thể đoán ra hàm ý của ông ta.
Về đề tài nói chuyện của bọn họ, An Nhiên chẳng qua chỉ đúng lúc cười cười,
cũng không đáp lời. Hoàng Đức Hưng nói chuyện luôn luôn vô tình cố ý đề cập đến
Tô Dịch Thừa, An Nhiên cũng chỉ cười cười, thoái thác rằng Tô Dịch Thừa bận quá,
còn về công việc cũng không nói gì nhiều với cô, mình không biết gì cả.
Ăn bữa cơm này mất gần ba tiếng đồng hồ, đến khi ba người đi ra đã gần chín
giờ rồi. Đồng Văn Hải và