
Hoàng Đức Hưng đều uống rượu, xe phải để lại bãi đỗ
xe.
An Nhiên chào từ biệt hai người, một mình đi sang một bên, gọi điện thoại cho
Tô Dịch Thừa, nghĩ bảo anh đến đón mình, nhưng mà điện thoại vang lên một lúc
lâu cũng không thấy người nghe máy. Nhíu mày gọi lại cho anh, nhưng vẫn không có
ai nhận.
"Sao lại không nhận điện thoại, đi đâu rồi?" An Nhiên lẩm bẩm.
"Gọi điện thoại cho Tô trợ lý sao?"
"A!" An Nhiên bị dọa sợ, nhỏ giọng hô lên. Phía sau, không biết từ lúc nào
Đồng Văn Hải đã đi đến. Giờ phút này đang mỉm cười nhìn cô.
"Dọa cô?" Nhìn cô, Đồng Văn Hải hơi áy náy nói.
An Nhiên cười khan lắc đầu, "không có."
Hoàng Đức Hưng đón xe đi trước, mà Đồng Văn Hải vốn cũng nên đi thấy An Nhiên
đứng một bên gọi điện thoại, cho nên đi về phía này.
"Đồng cục còn chưa về, chờ tài xế tới đây đón sao?" An Nhiên lễ phép hỏi, nụ
cười trên khuôn mặt miễn cưỡng mà xa cách.
Nhìn cô, vẻ mặt Đồng Văn Hải hơi kỳ lạ, như là muốn nói gì, nhưng không dám
mở miệng. Cuối cùng nhìn cô khẽ lắc đầu, chỉ nói: "tối nay uống hơi nhiều, cho
nên muốn đứng hóng gió đã" (VL: thế mà không bị trúng gió..)
An Nhiên gật đầu, trong lòng thì nghĩ lấy cớ thế nào để rời đi.
Trong lúc An Nhiên đang muốn rời đi, thì Đồng Văn Hải nhìn ngọn đèn đường
phía góc đường xa xa, nhàn nhạt mở miệng, "cô và mẹ cô thật sự giống nhau."
An Nhiên sững sờ nhìn lại ông ta, nhưng cũng không nói chuyện, bởi vì không
biết nên nói gì.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Đồng Văn Hải quay đầu nhìn cô, nhìn cô mà trong
mắt ông ta có một loại từ ái khác với dĩ vãng, nhìn cô, giống như nhìn con mình
vậy, nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: "mấy năm nay, mẹ cô đã rất khổ sao."
"Đồng cục trưởng muốn nói cái gì?" An Nhiên nhìn chằm chằm hỏi ông ta.
Lúc này Đồng Văn Hải mới cảm giác mình thất lễ, vội vàng xoay người, chỉ nói:
"không có gì, không có gì."
An Nhiên không biết ông ta che giấu cái gì, nhưng mà đối với ông ta, cô cũng
không muốn tiếp xúc quá nhiều, trong lòng luôn luôn loại cảm giác sờ sợ, cảm
giác không biết rõ còn may mắn hơn. Chỉ thản nhiên nói: "mẹ tôi sống rất hạnh
phúc, tuy rằng gia đình cũng không giàu có gì, nhưng mà cha tôi đối xử với bà
rất tốt, rất thương bà, tôi nghĩ bà rất vui vẻ, rất hạnh phúc."
"Phải không." Đổng Văn Hải nhàn nhạt nói. Rất lâu, mới chậm rãi nói: "cha cô
là một người đàn ông tốt."
An Nhiên gật đầu: "cha tôi không chỉ là người chồng tốt, cũng là người cha
tốt." Nói xong nhìn thẳng vào ông ta, nói: "Đồng cục trưởng tiếp tục hóng gió
đi, tôi đi về trước." Nói xong, quay đầu đi về phía một chiếc taxi đã dừng
lại.
"An Nhiên!" Phía sau Đồng Văn Hải gọi lại.
An Nhiên sững sờ quay đầu, nghi hoặc nhìn ông: "Đồng cục còn có việc?"
Đồng Văn Hải nhìn cô, há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng tự giễu cười khổ,
lắc đầu, chỉ nói: "đi đường cẩn thận."
An Nhiên nhìn ông ta một lúc lâu, khẽ gật đầu, "vâng." Sau đó mở cửa xe liền
ngồi lên, báo địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta lập tức lên đường.
Ngồi trên xe, An Nhiên lại gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, nhưng vẫn không
có ai nghe, cuối cùng An Nhiên bỏ cuộc, phỏng đoán có lẽ anh còn đang tắm, liền
soạn một tin nhắn cho anh nói mình đã gọi xe về rồi, rồi gửi cho anh.
Ngoài cửa sổ ánh đèn đường lấp lánh, cả thành phố lúc này đang phô ra nét mỹ
lệ của nó.
Xe taxi từ từ dừng lại trước tòa nhà tiểu khu, sau khi thanh toán tiền xe, cô
liền xuống xe. Đi thang máy lên tầng, thang máy vào buổi tối còn trống vắng rất
nhiều so với ban ngày, không phải chờ lâu thì đã tới rồi, dừng lại ở tầng mười,
sau đó cô bước ra khỏi thang máy, đi về nhà, chỉ thấy lúc này cửa nhà khép hờ,
ngọn đèn từ bên trong hắt ra bên ngoài chiếu sáng lờ mờ bóng người đi tới, An
Nhiên đầy nghi hoặc mở cửa đi vào, thấy bên trong phòng khách là một đống hỗn
độn, trên bàn trà có dính chút bánh ngọt bị đổ nát, trên mặt đất như là có vật
gì bị rơi vỡ, An Nhiên sững sờ nhìn một lúc lâu, mới nhận ra những mảnh nhỏ trên
mặt đất kia vốn là chiếc bình hoa màu xanh đặt bên cạnh tivi.
Phản ứng đầu tiên của An Nhiên là bị trộm rồi, nhưng mà lại lập tức phủ định
suy đoán này, bởi vì cửa nhà không có dấu vết bị nạy ra, phòng khách hỗn loạn
nhưng cũng chỉ là bánh ngọt bị ném xuống bàn không nhìn ra hình dạng, cùng mảnh
vụn của bình hoa trên mặt đất, nước chảy ra cũng không tính là nhiều, hoa hồng
rơi lẻ tẻ dưới đất, ngoài ra An Nhiên còn thấy được điện thoại của Tô Dịch Thừa
rơi dưới đất, có năm cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc là là cô gọi, còn hai
cuộc khác là Diệp Tử Ôn gọi tới, còn lại là số máy từ đại viện.
"Tô Dịch Thừa?" An Nhiên khẽ gọi, né tránh những mảnh vụn trên mặt đất, vừa
gọi vừa chạy vào trong nhà: "Tô Dịch Thừa?"
Không có trong thư phòng, cũng không có trong phòng ngủ, trong phòng vệ sinh
An Nhiên cũng nhìn, nhưng cũng không tìm được người.
An Nhiên không biết anh đi đâu, ngay cả điện thoại anh cũng quên ở nhà, dù
muốn gọi tìm anh, cũng không có người nghe máy.
Trong lòng An Nhiên hoảng hốt, tất cả trong nhà đều khiến cô sợ hãi, cô không
biết rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì, mà lại