
hông muốn khiến
người ta hiểu lầm cái gì." Nói xong, lần này đầu cũng không quay lại, đi thẳng
vào thư phòng.
Lúc Tô Dịch Thừa mới vào cửa thư phòng, cửa còn chưa kịp đóng, nghe thấy bên
ngoài ‘ầm —!’ một tiếng, giống như là có đồ vật gì đó bị đập vỡ.
Nghe tiếng Tô Dịch Thừa từ thư phòng đi ra, thấy trên mặt đất phòng khách có
chiếc bình sứ thanh hoa bị đập nát, mà chiếc bánh ga tô trên bàn trà cũng bị bị
đập đến không còn ra hình dáng gì, Lăng Nhiễm oán hận nhìn anh, kích động gầm
thét với anh: "tại sao không cho em một cơ hội, Cố An Nhiên kia có chỗ nào tốt
hơn em! Hồi đó em theo anh mười mấy năm, chẳng lẽ chỉ vì một lần sai mà tuyên án
tử hình với em sao? Chẳng lẽ bảy năm qua, trừng phạt em như thế còn chưa đủ sao?
Anh còn muốn em làm gì?"
Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ thản nhiên nói: "tất cả đã quá muộn,
Lăng Nhiễm, chúng ta không nên sống trong quá khứ, cô không phải là Lăng Nhiễm
khi xưa, tôi cũng không còn là Tô Dịch Thừa trước đây, thời gian thay đổi, con
người cũng thay đổi, cần gì phải chấp nhất quá khứ."
"Chấp nhất, a, tôi yêu anh nhiều năm như vậy, cho dù chia xa bảy năm trong
lòng tôi luôn chỉ có anh, bây giờ anh mới nói cho tôi biết đừng cố chấp, Tô Dịch
Thừa, sao anh có thể tàn nhẫn với tôi như vậy!" Lăng Nhiễm quát anh, tâm tình
rất là kích động.
Tô Dịch Thừa chỉ bình tĩnh nhìn cô ta từ xa, không hề tiến lên, rất lâu, thấy
tâm tình cô hơi ổn định mới nhàn nhạt mở miệng: "về đi."
Lăng Nhiễm nhìn anh, bất thình lình nhặt mảnh sứ nhỏ trên mặt đất lên, đặt
trên cổ tay mình, cười nói với anh: "anh không quan tâm em, em từ Mĩ trở về còn
có ý nghĩa gì." Cười cười, rồi hung hăng cứa mảnh nhỏ kia xuống cổ tay mình. Máu
từ vết thương chảy ra cuồn cuộn.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa: "chết tiệt!" Rồi vội vàng chạy về phía
cô ta.
Lăng Nhiễm tựa vào trong lòng anh, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt đau
đớn, nói: "anh không quan tâm em rồi, cần gì quan tâm em sống hay chết."
An Nhiên sững sờ nhìn anh, rất lâu mới hỏi: "vậy bây giờ Lăng Nhiễm thế nào?"
Cô hoàn toàn không ngờ tối nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Không có gì đáng lo, vết thương không sâu, khâu mấy mũi, bây giờ ở lại bệnh
viện theo dõi, anh gọi báo cho Lăng thị trưởng rồi." Tô Dịch Thừa thản nhiên
nói. Cả người hơi mỏi mệt, ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu nhắm mắt lại, cả người
cảm thấy hơi vô lực.
An Nhiên sờ sờ mặt anh, mặc dù không biết lúc này anh có tâm tình gì, nhưng
mà có thể hiểu sự bất đắc dĩ của anh, nên nhẹ giọng nói: "đi tắm đi."
Tô Dịch Thừa mở mắt nhìn cô một chút, cười cười với cô: "anh không sao."
An Nhiên gật đầu, "em đi dọn dẹp phòng, anh đi tắm trước."
Tô Dịch Thừa không phản đối, khom người hôn nhẹ lên môi cô, rồi đi vào nhà
tắm, quả thực tối nay anh có phần mệt mỏi.
An Nhiên dọn dẹp sạch sẽ mảnh sứ trên mặt đất và bánh ngọt trên bàn trà, đến
lúc lau rửa xong xuôi, Tô Dịch Thừa còn chưa ra ngoài. Vào bếp mở tủ lạnh ra,
bên trong là bánh ga tô mà Tô Dịch Thừa mua, liếc nhìn hướng cửa phòng, đóng cửa
tủ lạnh lại. Lấy mì trong chạn ra, rửa sạch nồi, cho nước vào, bật bếp lên.
Thật ra thì Cố gia được xem như là gia đình tương đối truyền thống, mặt sinh
hoạt cũng thiên về kiểu Trung Quốc, trước kia ở nhà cũng tổ chức sinh nhật,
nhưng mà rất ít ăn bánh ga tô, dù là sinh nhật của ai trong nhà, Lâm Tiểu Phân
luôn chuẩn bị một bát mì trường thọ, phía trên rải nhiều trứng và thịt, bên
trong mì có chút rượu nếp ủ, dậy mùi vô cùng thơm mát.
Khi Tô Dịch Thừa dùng khăn lông lau khô đầu tóc đi ra vừa lúc ngửi thấy được
mùi rượu nhàn nhạt kia.
Nhưng mà vì trong nhà không có rượu nếp đặc chế, lần này An Nhiên bỏ thêm rau
xào và rượu gia vị, mặc dù không thơm bằng rượu nếp, nhưng còn tốt hơn không có.
Đặt mì sang một bên, An Nhiên lại mở tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng gà, cho mỡ vào
nồi, đánh tan trứng vào, nhân lúc trứng còn chưa đặc lại, liền tắt bếp, dùng
trứng âm ấm gần chín, như vậy mới càng ngon miệng.
Đợi làm xong tất cả, An Nhiên mới rải trứng trong nồi lên trên mì, để trứng
phủ kín bề mặt mì, bưng mì đặt lên trên bàn ăn, ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Tô
Dịch Thừa đang đứng trước bàn ăn.
Nhàn nhạt cười với anh, đưa tay chỉ bàn ăn trước mặt, nói: "mau tới đây, sinh
nhật có thể không ăn bánh ga tô, nhưng mà nhất định phải ăn mì."
Tô Dịch Thừa cũng cười, tiến lên ngồi xuống trước bàn ăn, nhận lấy đôi đũa
trong tay cô, gắp miếng trứng gà, trứng gà nhúng nước canh, cho vào miệng mang
theo thoang thoảng mùi rượu, dường như từ sau khi chuyển ra, không có lần sinh
nhật nào được ăn mì trường thọ, hàng năm mẹ anh đều gọi điện thoại đến gọi anh
về, nhưng mà luôn có chuyện làm lỡ mất, không phải là xuống cơ sở thì là đi họp
hành, rồi về muộn, cả người mệt mỏi không muốn di chuyển, cũng không khởi động
xe về đại viện, dần dần, mẹ anh cũng hiểu được tính đặc thù công việc của anh,
nên cũng không đề cập nữa, nhưng mà hằng năm vẫn gọi điện thoại tới chúc mừng
sinh nhật anh.
"Ăn ngon không?" An Nhiên mở to mắt nhìn anh, trong mắt đầy mong đợi.
Tô Dịch Thừ