
ặt tuấn tú lạnh lung nổi lên, nàng mới nhớ tới.”
vị đại phu xa lạ kia đưa cho ta xem đơn dược ấy?”
Vọng Nguyệt gật đầu, “Gia đem đơn dược đưa cho Trần thái y xem, lại thỉnh riêng
thái y nhập phủ vì cô nương xem bệnh, kết luận đơn dược kia đối với cô nương có
thể có ích.
Nàng vẻ mặt hoang mang, “Lục gia đặc biệt thỉnh thái y nhập phủ... chẩn bệnh
cho ta?”
Đây về sau là cái chuyện gì? Vì sao nàng một chút ấn tượng cũng...
Tiểu Nhạc, gặp qua Trần thái y.
Tiểu nữ tử Thường Nhạc, cấp thái y đại nhân chào hỏi.
Thái y say mê nghiên cứu y thuật, quả nhiên không chút nào chịu buông tha bất
luận đối tượng nào đáng giá nghiên cứu! Tiểu Nhạc, dù sao ngươi cũng không có
cái sở trường gì, nếu có thể giúp đỡ thái y, cũng coi như là đối với y học có
chút cống hiến, ngươi liền thỏa mãn tâm hiếu kỳ của thái y đi
... khi đó?
“Cô nương, thái y nói cho Vương gia, thang thuốc kia khả năng chữa trị làn da
cô nương, nếu thật có hiệu lực, diện mạo cô nương liền có thể cùng người bình
thường không khác.”
Lòng của nàng đột nhiên nhảy dựng, thang thuốc này có hiệu quả trị bệnh?
“Nhưng là, thái y cũng nói, phương thuốc này có tính nguy hiểm, hắn cũng không
dám đảm bảo cô nương sau khi dùng, có thể bình yên vô sự.” Vọng Nguyệt ánh mắt
phức tạp, đáy mắt cất giấu kích động, quay đầu lại hướng cửa ra vào nhìn thoáng
qua, gia tăng nói: “Cô nương, tiểu nhân thật sự rất lo lắng! Thái y nói thang
thuốc kia người bình thường không nên dùng, Vương gia lại cùng cô nương dùng
một thời gian dài, hắn thực sợ hội sẽ chết người! Gia thân thể cao quý, vạn
nhất gặp chuyện không may, sợ sẽ không có người đảm đương nổi! Tiểu nhân bất
đắc dĩ, đành phải hướng cô nương nói ra tình hình thực tế, thỉnh cô nương ngẫm
lại biện pháp, đừng có lại làm cho gia uống thuốc kia!”
Thường Nhạc vẻ mặt khó hiểu, mắt trợ to há miệng nhìn hắn.... Hắn nói xong quá
nhanh, quá mau, nói toạt ra, có thể là hắn đã nói sai, hoặc là nàng nghe lầm,
hiểu lầm ý tứ của hắn?
“Cô nương ——”
“Đợi chút, Vọng đại ca, ta nghe không hiểu.” Nàng nhanh chóng cắt đứt lời của
hắn, hỏi hắn một lần nữa nói: “Ngươi nói Lục gia đặc biệt thỉnh thái y đại nhân
vào phủ giúp ta xem bệnh, Lục gia khi đó miệng nói muốn ta giúp thái y đại nhân
làm y học nghiên cứu?”
“Dạ, gia suy nghĩ kín đáo, từ trước đến nay làm việc chu toàn, phải làm như vậy
tất cả đều là vì suy nghĩ cho cô nương. Đến lúc này có thể tránh cho cô nương
tâm tình bất an, thứ hai gia cũng không cần cô nương đối với hắn trong lòng có
cảm tạ, tạo thành gánh nặng trong lòng, mới tận lực lập lý do, làm cho cô nương
có thể an tâm tiếp nhận thái y xem bệnh.” Hắn sẽ không đem cô nương bệnh tình
toàn bộ nói ra, hắn không mong gia khổ tâm, hôm nay có thể làm cho cô nương
hiểu được.
Thường Nhạc nhìn qua hắn, thật lâu không nói nên lời, trong lòng chấn động từng
đợt rồi lại từng đợt kéo tới, há miệng hồi lâu, mới có thanh âm, tiếp tục hỏi:
“Ngươi nói, đơn dược kia có khả năng chữa trị làn da của ta, nhưng khi dùng sẽ
có nguy hiểm, cho nên...”
Vọng Nguyệt nhanh chóng gật đầu, kích động nói tiếp đi: “Cho nên, cô nương,
Vương gia không chịu để cho ngươi mạo hiểm, chính hắn cũng không chú ý nguy
hiểm, tự mình giúp ngươi thử nghiệm thuốc! Kỳ thật gia thân thể khỏe mạnh không
bệnh lại không đau nhức, cái này hơn một tháng qua sắc mặt trắng bệch, hôn mê
nôn mửa, ngươi đã thấy những phản ứng này, đều là dược tính mặt trái phát huy
tác dụng, gia vì giúp ngươi thử thuốc sinh ra kết quả!”
Thường Nhạc yên lặng, chấn động toàn thân, hoàn toàn không phát hiện ra chén
trà nóng từ trong tay nàng rơi xuống, nàng đứng không nhúc nhích, trong đầu suy
nghĩ lung tung, tâm tình như nước thủy triều mãnh liệt khó có thể bình phục...
Vọng Nguyệt kịp thời cầm hai cánh tay nàng, từ trong tay nàng lấy đi chén trà
kia, nội tâm rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Hắn rốt cục làm cho cô nương hiểu rõ
dụng tâm của gia.
Vì cái gì... Nàng không biết, hoàn toàn không biết Lục gia vì sao phải làm như
vậy? Vì nàng...
Vì nàng mà thử thuốc... Cái này thật sự không có khả năng...
Nàng không thể tin, ánh mắt lại một hồi đau đớn, nhanh chóng ửng hồng, vảy mắt
chảy ra mỗt cỗ nước mắt vui mừng
“... Điều đó không có khả năng... Lục gia... Vẫn luôn... Chán ghét ta... Trêu
cợt ta...” Nhất định là có chỗ nào không đúng, nhất định là làm sao nghĩ sai
rồi.
Nàng cúi đầu nhìn hai tay thâm hắc của mình, nhìn xem nàng màu da dị thường,
diện mạo quái dị, nàng càng cho rằng nhất định là Vọng Nguyệt nghĩ sai rồi...
“Cô nương, gia là vui buồn rõ ràng, gia nếu như chán ghét ngươi, làm sao có thể
để ngươi ở lại trong phủ, ở trong lầu viện này? Chính là bởi vì sau khi ngươi
uống thuốc, mê man, ngủ không yên giấc, gia lo lắng ngươi, vì thế tự mình chăm
sóc ngươi, mới đem ngươi giữ lại.”
Cái gì...
“Cô nương, ngươi tâm hồn lương thiện, miệng không có ý xấu, khuôn mặt tươi cười
gặp người rất đẹp, gia là rất hiểu người. Vọng Nguyệt dám chỉ lên trời thề, gia
đối cô nương có tình cảm sâu đậm! Cô nương, tiểu nhân hôm nay nói những câu từ
đáy lòng, nếu có n