
gược; mà hắn tại sao có thể một câu đều không có, yên lặng vì
nàng làm hết thảy, làm như vậy không oán không khinh, cảnh tượng như thế...
Nàng hốc mắt nóng quá, không kìm được nước mắt như mưa xuống, thoáng cái đầy
trên mặt mũi
“Ngươi... Chỉ nói ngươi có hai câu, ngươi khóc cái gì?”
Nghe thanh âm giống như bực bội giận dữ mắng mỏ, tâm tình che giấu hắn không
biết làm sao. Sớm đã quen với lời nói lạnh nhạt của hắn, nàng vẫn đều không sao
cả, lại càng không cố vì thế ở trước mặt hắn mà rơi lệ, hôm nay nàng mới biết
được nguyên lai nàng khóc... lại làm hắn khẩn trương.
Hơn nữa nước mắt rơi càng thêm nhanh, trong lòng tràn đầy đau lòng cho Lục gia,
thương tiếc hắn...
La Khiêm thay đổi sắc mặt, đứng lên, tiến về phía trước một bước, lại cứng tại
chỗ, lập tức lạnh lùng xoay người, mặt hướng ngoài cửa sổ tuyết bay.
Hắn ngừng hồi lâu, mới rốt cục mở miệng, thanh âm lấy lại bình tĩnh, “Chờ tuyết
ngừng rồi, sai Vọng Nguyệt đưa ngươi trở về một chuyến... Bổn vương lo nhũ mẫu
tâm nhớ thương con gái, cho ngươi trở về cho nàng nhìn xem. Trước khi ngươi
chưa khắc giấy xong, phải tiếp tục ở tại nơi này, nếu không đừng trách bổn
vương làm hỏng việc vui của Thường Hoan.”
Nàng hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn qua một thân bong lưng đỏ thẫm, nghe lời hắn
nói hắn giống như vô tình nhưng lại hữu tình, yết hầu dâng lên một hồi chua xót
nóng hổi, nàng cắn chặc môi dưới.
Nàng vẫn là không nhớ nỗi chuyện trước đây, nhưng là thường nàng ở trong mộng,
bên tai của nàng xuất hiện thanh âm của thiếu niên trưởng thành... Lục gia a?
Tình huống của cô nương, sớm nên chết non. Nghĩ đến cô nương khi còn bé dùng đủ
thuốc bổ dưỡng, năm này tháng nọ bảo vệ tâm mạch, mới có thể kéo dài tuổi thọ:
mới có hôm nay.
Lục gia miệng nói chớ tin lời nói củ giang hồ thuật sĩ…, lại đem dược đơn đưa
cho thái y xem, kính xin thái y vì nàng xem bệnh, chớ không phải là vị đại phu
kia nói trúng một phần sự thật...
Trong nhà của nàng không đủ chi phí, nhưng đây đối với Quế thái phi cũng Lục
gia mà nói là không đáng kể, nghĩ đến cái mạng này của nàng nên Quế thái phi
cùng Lục gia giúp đỡ, mới có thể kéo dài.
Năm đó nàng trong cung tỉnh lại, trương mắt thấy chính là mặt Lục gia ——
Tiểu Nhạc! Tiểu Nhạc... Ngươi...
Ngươi là ai?... Đây là nơi nào?
Nàng nhìn qua gương mặt lạ lẫm, tỉnh tại ở một nơi xa lạ, sợ hãi không hiểu,
đến nỗi không chú ý biểu tình trên mặt hắn lúc ấy, hiện tại cũng hoàn toàn nhớ
không ra.
Bất quá nghĩ kỹ lại, xác thực rất không đúng, nếu là nàng đi thăm Quế thái phi
mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì lúc ấy ở bên người nàng nên là Quế thái phi
hay là nương của nàng, vô luận như thế nào đều khó có khả năng chỉ có Lục gia
tại bên người nàng.
Nàng lúc ấy đến tột cùng vì cái gì mà vào cung, vì sao là Lục gia lại ở bên
người nàng?
Vì cái gì nàng sẽ đem đoạn quá khứ quên đi? Vì cái gì nàng nghĩ đến nát óc,
thậm chí nghĩ không ra... Nàng cùng Lục gia, giữa bọn họ đến tột cùng trước đây
có quan hệ như thế nào?
Vì cái gì Vọng Nguyệt muốn nói cho nàng, Lục gia đối với nàng có cảm tình, rồi
lại không chịu nói cho nàng biết, hắn hẳn là cũng biết chuyện trước đây...
Nàng một mực không có lên tiếng, La Khiêm chờ đợi hồi lâu, hồ nghi quay người
lại, đã thấy nàng vẫn đang cúi đầu nước mắt lã chã.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc đang khóc cái gì?... Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hắn nổi giận, lòng rối loạn.
Thường Nhạc khẽ giật mình, theo suy nghĩ hỗn độn ngẩng đầu lên, nhìn qua ánh
mắt lo lắng của hắn, vẻ mặt ưu tư, nàng đang muốn mở miệng ——
“Tiểu Nhạc!” Hắn đột nhiên quát to một tiếng, vài bước vọt tới trước mặt nàng,
nâng mặt của nàng lên, dùng tay áo hỏa hồng ngăn chặn môi của nàng!
Nàng kinh ngạc hốt hoảng nhìn qua hắn, chậm rãi mới cảm giác được môi một cổ
nóng ướt, một hồi đau đớn... Nguyên lai nàng không cẩn thận đem môi mình cắn
đến chảy máu.
Nàng kinh ngạc nhìn qua hắn thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tuấn mỹ dần trắng bệch,
trong mắt chợt lóe kinh hoàng cùng đau lòng rồi biến mất... Nàng thấy hắn lập
tức chỉnh đốn lại tâm tình, giận dữ trừng mắt nhìn nàng...
“Ngươi còn ngại chính mình không đủ xấu sao? Gương mặt này da đã đủ khó coi
rồi!” Miệng chua ngoa, hắn lại lôi kéo nàng ngồi vào ghế tựa bên cửa sổ, cẩn
thận kiểm tra vết thương trên môi nàng.
Hắn ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt ve môi của nàng, nàng chợt nhớ tới, tay
của hắn thường xuyên vuốt nàng. Tay của hắn đặc biệt luôn trơn mềm, hắn chưa
bao giờ giữ móng tay, làn da yếu ớt ở trong lòng bàn tay hắn, năm ngón tay của
hắn chưa từng lưu lại một đạo vết thương... Nàng dụng tâm xem, dụng tâm cảm
giác, mới nhận thức Lục gia đối với nàng cẩn thận cùng ôn nhu, tỷ mĩ như thế,
như thế làm nàng đau lòng.
La Khiêm đột nhiên toàn thân cứng đờ, nheo lại mắt, nghi ngờ ngưng mắt nhìn nàng
——
Thường Nhạc khẽ giật mình, lúc này mới giật mình nàng bất tri bất giác hai tay
nâng mặt Lục gia!
Nàng vẻ mặt nóng lên, vội buông tay ra, giấu ở trong tay áo, một câu đều nói
không được, nàng không biết giải thích thế nào về hành động vừa rồi của mình.