Tìm Về Dấu Yêu

Tìm Về Dấu Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323544

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.

n tĩnh lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.

Không biết đã qua bao lâu, cơn mệt mỏi kéo đến, khiến Dung Nhược không

còn đủ sức để cảm thấy khốn quẫn vì có Vân Trạm nằm kề bên, cô dần dần

lâm vào giấc ngủ.

Trong ánh trăng mơ hồ, cô cảm giác bàn tay

truyền đến ấm áp cùng hơi thở quen thuộc, cô theo bản năng từ bỏ phía mà mình đang cuộn người, hướng về nơi khắc sâu trong trí nhớ mà gần sát

vào.

Vân Trạm cảm nhận được hô hấp nhỏ nhẹ bên gáy, cùng với bàn tay đang đặt lên cánh tay mình, khóe miệng trong bóng đêm nhếch lên một độ cong.

Anh vẫn nắm tay trái của Dung Nhược, lòng bàn tay cô

có một chút hơi lạnh. Anh biết cô đang khẩn trương ngay từ giây phút cô

lên giường. Nhưng giờ đây xem ra, bản thân cũng không xa lạ đến mức bị

cô bài xích.

Phát hiện này, cuối cùng đã khiến lòng anh có chút an ủi.

Có lẽ sau này, cô sẽ càng ngày càng quen thôi.

————-

Dung Nhược rửa mặt xong, có chút thất thần tựa vào trước bổn rửa.

Sáng sớm tỉnh lại, cô phát hiện mình lại nằm trong lòng Vân Trạm mà trải qua một đêm an ổn. Sau khi chúc câu tốt lành, cô nhanh chóng mặc quần áo

bước xuống giường, dùng mái tóc rối tung ở hai bên má che lấp sự bối rối của mình.

Tại sao phải xấu hổ?

Trước kia, cô đã từng

ngủ với Vân Trạm không biết bao nhiêu ngày đêm, thường xuyên đem cả hai

tay hai chân quấn lên người anh, yên ổn vượt qua một đêm dài. Nhưng nay, cô phát hiện mình có chút sợ hãi sự thân mật với Vân Trạm, sợ rằng bản

thân sẽ dần dần hình thành thói quen như quá khứ, lúc nào cũng nghĩ

rằng, cuộc hôn nhân này là một phần của cuộc đời cô, cô sẽ cùng Vân Trạm gắn bó với nhau cho đến khi sinh mệnh kết thúc ——- giống như lời nói

của người chủ trì ngày hôm qua: hôn nhân của bọn họ sẽ kéo dài mãi mãi.

Thế nhưng, chỉ có cô mới biết, sẽ không có cái gọi là thiên trường địa cửu, vì vậy, cô sợ bản thân sẽ trầm luân vào giấc mộng hư không nhất thời

này.

Đến lúc cô xoay người mở cửa, thấy Vân Trạm đang định vén chăn lên, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cần em giúp không?”

Vân Trạm đặt tay trên đùi, chỉ hơi trầm mặc một lát, lập tức gật đầu,”Giúp anh lấy một chiếc quần dài được không, ở trong tủ ấy”

Biết anh hôm nay không đi làm, tìm một chiếc quần vải bông thoải mái, Dung

Nhược ngồi vào bên giường, do dự một chút, hỏi thử,”Em giúp anh nhé?”

“Ừm”. Nếu đã là vợ chồng, có một số việc không nên che giấu, mà anh cũng không muốn lảng tránh.

Vân Trạm để mặc Dung Nhược nâng hông anh lên, tự tay cởi quần ra, hai chân

bại lộ trong không khí, làn da có chút tái nhợt vì đã lâu không được

tiếp xúc ánh mặt trời.

Lực ở phần eo không đủ, muốn di chuyển

hai chân vào ống quần là một chuyện hết sức khó khăn. Đồng thời, Vân

Trạm cũng không muốn để mình phải chật vật trước mắt Dung Nhược, hơn

nữa, anh cũng không xác định được trái tim mình có thể chịu đựng nổi

những động tác liên tiếp này hay không, cho nên anh im lặng nửa nằm trên giường, để Dung Nhược tùy ý giúp đỡ anh. Chỉ là, trước khi mọi thứ xong xuôi, anh vẫn không nhìn về phía cô.

Cho dù đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng cảm giác xấu hổ, vẫn không thể tránh được.

“Có muốn đi chơi chỗ nào không?” Trên bàn cơm, Vân Trạm uống chén cháo trắng, đột nhiên hỏi một câu.

Dung Nhược vẫn còn lâm vào suy nghĩ riêng, nghe tiếng ngẩng đầu,”….ừ?”

“Hưởng tuần trăng mật, em muốn đi đâu?”

“Không cần, không cần đi đâu hết”. Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.

Cuối cùng lại bổ sung một câu: “…Em nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, sau này bàn tiếp cũng không muộn”

“Ừm, theo ý em đi”

“Ừm, vậy sau này hãy nói”

Dung Nhược cúi đầu, gắp một miếng rong biển xanh vào miệng, giòn dai, mang

theo chút cay cay, cô lại không có cảm giác gì, không thấy có vị gì, chỉ máy móc nhai nuốt, tâm tư vẫn đặt vào chuyện vừa rồi giúp Vân Trạm mặc

quần.

Không thể đi, không thể đứng, thậm chí không thể kiểm soát hai chân của mình, đó là loại cảm giác gì?

Khi cô nâng đầu gối anh lên, giúp anh cong chân lại, cô chắc chắn bản thân

đã thật sự cảm nhận được nỗi đau đớn cùng bất lực của anh, vì vậy, cô

không hề suy nghĩ mà từ chối ngay ý định đi hưởng tuần trăng mật.

Sau bữa sáng, Dung Nhược chỉ ngồi co chân trên sô pha, nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, cô đứng dậy đi đến bậc thang cạnh khu vườn

Đắm

chìm trong suy nghĩ, Dung Nhược híp mắt ngửa đầu, vẻ mặt hưởng thụ sung

sướng. Trong ngày mùa đông, rất hiếm khi có được thời tiết đẹp như vậy,

thích hợp cho việc an nhàn mà không phải làm việc.

Không hề quay đầu, cô phóng đại âm thanh một chút, hỏi người đang ngồi trong phòng khách phía sau: “Anh nghỉ mấy ngày?”

“Anh là ông chủ, nên nghỉ vài ngày cũng không sao”. Phòng khách truyền đến câu trả lời tự nhiên.

Thật hiếm! Dung Nhược cúi đầu cười khẽ, xoay người,”Hà Dĩ Thuần nói anh là

một người cuồng công việc, hiếm có khi được nghe anh nói câu này”. Có lẽ là do thời tiết đẹp, tâm tình của cô cũng tốt theo.

“Em cứ nghĩ rằng, anh chỉ cho phép mình nghỉ một ngày thôi”

Vân Trạm chuyển động xe lăn, đi đến bên cạnh Dung Nhược, ánh sáng lúc này

đã có chút chói chang, anh nhìn về khoảng xa trước mắt,”Đã lâ


XtGem Forum catalog