
ong lạnh giọng nhắc nhở mẹ mình
- Con đang uy hiếp mẹ sao?
- Không, chỉ là nhắc nhở mẹ thôi. Con cúp máy đây – Nói xong không đợi bà Mai quát mắng, anh cụp máy, nhắm mắt mệt mỏi.
Bây giờ cô ấy đang làm gì? Có ở nhà không? Anh thực sự đang rất nhớ
giọng nói của cô. Nghĩ là làm, Phong nhấc điện thoại gọi cho cô
“Tút… tút… tút”
Đầu dây bên kia vẫn vang lên những tiếng tút tút dài dài. Không ai nghe
máy. Điều này làm Phong hoảng loạn. Một ý nghĩ nảy lên trong đầu anh, cô bỏ đi. Cô lại lần nữa bỏ anh đi mà không để lại gì cả. Phong chạy như
bay ra khỏi công ty, mọi người khi nhìn vị Tổng giám đốc mới lúc nãy còn tàn ác, giờ đã hoảng loạn, lo lắng chạy ra khỏi công ty đều lấy làm
ngạc nhiên. Chẳng nhẽ sếp của bọn họ lại là người đa tính cách sao?
Bảo Châu nhìn thấy Phong như vậy cũng rất ngạc nhiên, cô đang định hỏi
anh đi đâu rồi nhắc anh sắp có buổi họp thì anh đã chạy đi mất. Nhưng cô cũng không phải người ngu ngốc, trên đời này, người duy nhất có thể
khiến anh mất tự chủ như vậy chỉ có một. Lâm Mẫn Nhi.
Trên đường về nhà, Phong vẫn luôn gọi điện cho Nhi, nhưng không ai nghe
máy. Anh điên cuồng phóng xe, vượt qua từng chiếc xe một, nhưng cũng
không làm nguôi được sự lo lắng trong anh.
Khi Phong về đến nhà, bên trong tối om, trong phòng khách không có ai.
Anh nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ, tay nắm đấm cửa, run run mở ra
nhưng bên trong cũng không có ai. Phong nhìn về phía giường giờ này đã
không còn người nằm đó. Anh tiến đến, độ ấm trên giường cũng không còn.
Không có tiếng nước trong phòng tắm, cô cũng không ở đó. Phong như điên
cuồng, anh thì thầm:
- Tại sao? Tại sao lại lần nữa rời khỏi anh? Không phải đã nói chúng ta mãi mãi bên nhau sao? Tại sao lại nói dối anh? Tại sao?
Đôi mắt anh đỏ ngầu. Cô không ở trong phòng ngủ, phòng khách cũng tối om, rốt cuộc cô đang ở đâu cơ chứ.
Anh bước về phía phòng làm việc. Khi đến trước cửa, anh chần chừ, không
dám mở. Anh sợ trong đó lại là một sự trống rỗng, anh sợ anh lại lần nữa không nhìn thấy cô. Anh sợ, anh sợ rất nhiều điều. Rồi Phong tự cười
giễu bản thân, từ khi nào, một người đàn ông lạnh lùng như anh lại có
thể sợ nhiều thứ đến vậy?
Hít một hơi thật sau, anh mới vặn tay nắm cửa, bước vào trong phòng.
Trong phòng làm việc là một sự yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Tuy bây
giờ thời tiết đã vào đông, điều này cũng không cản trở được sự âm áp của ánh mặt trời. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, qua tấm kính trong
phòng, chiếu lên sàn nhà. Ánh nắng chói mắt đó làm một người trong phòng nhíu mày lại.
Nhưng cảnh này đối với Phong lại là điều đẹp đẽ nhất trên thế giới, cuối cùng cô cũng không có rời khỏi anh. Phong nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh
cô, đưa tay vuốt mấy sợi tóc rơi trên trán. Nhìn đến đôi môi cô hé nụ
cười, có lẽ trong giấc mơ, cô mới thực sự có được hạnh phúc, anh không
kìm được, hôn lên đó.
Dần dần, tự sự nhẹ nhàng chuyển sang cuồng nhiệt, anh như hút lấy cô,
hai đôi môi quấn quýt lấy nhau không rời. Bị nụ hôn của anh đánh thức,
Nhi tỉnh dậy, thấy khuôn mặt anh phóng to, gần sát mặt mình, cô trợn
tròn mắt, trên gương mặt phủ một lớp hồng nhạt
- Anh.. sao anh lại ở đây?
- Em không có đi, thật tốt quá, em cuối cùng cũng không có rời đi – Anh không trả lời cô mà một mực ôm cô vào lòng
- Đi đâu? – Vẫn chưa thực sự tỉnh ngủ, cô để mặc anh ôm mình vào lòng, mà cô cũng chả còn sức đâu để đẩy anh ra nữa
- Tại sao anh gọi điện em không nghe máy? Có biết anh lo thế nào không?
- Em ngủ, sao biết được
- Sao lại ngủ ở đây? Sao không vào phòng mà ngủ? – Anh lại hỏi
Lần này trả lời anh là sự im lặng, cô không trả lời anh mà chỉ nhìn ra
ngoài bầu trời. Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, anh mặc dù không đành lòng
nhưng vẫn làm như không thấy, ôm ngang cô bước về phía phòng ngủ.
Cứ như vậy, 3 ngày qua của họ trôi qua trong sự im lặng và dục vọng.
Buổi sáng, Nhi mệt đến không thể dậy nổi, đến lúc cô tỉnh thì đã là buổi trưa, Phong đã đi làm từ sớm. Đến tối, cô lại đối mặt với dục vọng của
anh. Khi họ gặp nhau, rất ít nói chuyện. Tuy không ai nói gì, nhưng
trong tim Nhi và Phong đều biết, đã có một thứ gì đó xuất hiện giữa bọn
họ. Thứ gắn kết hai người bây giờ chỉ là ham muốn lúc buổi tối của Phong mà thôi, cùng nằm trên một giường, sống dưới cùng một mái nhà. - Em định đi đâu vậy? – Thấy Nhi thay quần áo, tính ra ngoài, Phong vội hỏi
- Em muốn đi dạo, được chứ? – Nhi nhẹ giọng nói
- Em muốn đi đâu? Anh có thể đưa em đi
- Không cần phiền phức như vậy, em có thể tự đi, anh cũng còn công việc của mình
- Vậy khi nào về thì gọi điện, anh sẽ đến đón em.
- Được
Phong nhìn cô bước ra khỏi nhà, trong lòng không khỏi thở dài, rốt cuộc
là điều gì đã xảy ra giữa bọn họ cơ chứ.Chính Phong và Nhi đều không
biết, chính ngày hôm nay suýt chút nữa đã thực sự chia đôi bọn họ hai
nơi.
Nhi lang thang trên đường, nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn dòng xe đi lại
trên đường, cô cảm thấy ngạc nhiên về độ bận rộn của thành phố này. Cô
trước đây không hề nhận ra rằng Hà Nội lại đông đến như vậy, tất cả
những người cô thấy đều lạ, cô không h