
ộng không khí đã. Nào, nào, nhân viên phục
vụ, rót rượu!".
Khánh Đệ giật tay áo Khương Thượng Nghiêu, muốn nhờ anh khuyên họ giúp,
Khương Thượng Nghiêu quay đầu sang nói nhỏ vào tai cô: "Không sao đâu. Cậu ta
chỉ được cái to mồm thôi, chứ chưa uống thắng anh bao giờ".
Vấn Sơn người tốt rượu ngon, họ hàng nhà Hướng Lôi đang ngồi bàn bên cạnh
thấy Hắc Tử nói oang oang, đám cô dì chú bác đều nhìn sang phía ấy, nói vọng
sang giọng tán thưởng: "Thanh niên có khác, tốt!", ngay sau đó có người bắt đầu
hàn huyên rằng ngày xưa khi còn trẻ một mình uống đốn gục mấy người liền.
Khánh Đệ bất lực. Nào ngờ sau khi khai tiệc, Hắc Tử đúng là uống rất nhiệt
tình, lúc cô dâu chú rể đến chúc rượu, anh ta đã mặt đỏ phừng phừng, líu cả lưỡi
lại, không nói được câu nào trọn vẹn. Lúc thì đập vào vai Hướng Lôi như dặn dò:
"Anh chỉ có một cô em gái, chú phải chăm sóc cho tốt, nếu không anh không bỏ qua
cho chú đâu". Lúc thì lại quay sang Ái Đệ khóc: "Con nhóc này, làm vợ người ta
rồi, sau này không được ăn nói lung tung, phải gọi là anh biết chưa?".
Ái Đệ miệng vâng dạ liên tục, đầu thì quay sang nhìn chị ra sức nháy mắt.
Khánh Đệ hiểu ý của em gái: Không quen biết anh ta. Nhưng Khánh Đệ cũng chỉ biết
lắc đầu.
Cho tới tận giữa buổi tiệc, Hắc Tử đã say mèm, càm ràm nói năng lung tung
không ai hiểu, Khương Thượng Nghiêu và lão Lương đỡ anh ta lên xe xong quay sang
nhìn nhau cười khổ.
Tàn tiệc, Khánh Đệ giúp Ái Đệ thu dọn đồ đạc, Ái Đệ ấm ức bất mãn: "Không
biết có phải cố ý gây chuyện không nữa, rõ ràng biết tửu lượng của Lôi Lôi không
tốt mà vẫn chuốc cho anh ấy liên tiếp ba chén, giờ vẫn còn nằm mê mệt trong kia.
Nếu không phải vì cái phong bì dày cộp của anh ta thì em đã cho anh ta mất mặt
rồi".
Khánh Đệ nhớ tới vẻ mặt bối rối của Khương Thượng Nghiêu sau khi tiệc tan,
ngập ngừng như định nói gì đó với cô mấy lần rồi lại thôi. Cô đành nuốt những
lời định nói với em vào trong, lảng sang chuyện khác: "Về nhà người ta ở, không
thể thoải mái như nhà mình. Mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng rốt cuộc thì em vẫn họ
Thẩm, còn người ta vẫn mang họ Hướng. Thấy có việc gì làm được thì nên làm, đừng
để người khác bóng gió sau lưng mình".
Ái Đệ cười hi hi: "Chị, chị nói cứ như chị đã từng lấy chồng rồi ấy, cằn nhằn
giống hệt mẹ".
"Tránh sang kia, vừa mới lấy chổng xong đã giống mấy bà vợ lẻo mép rồi."
Khánh Đệ trừng mắt lườm em: "Thu dọn xong rồi, chị về đây, tiện đường đưa cậu mợ
về luôn".
Về đến Dã Nam đã là đêm. Chưa đến mùa sương giáng (1), khoảng rừng sau trường
học lá nửa đỏ nửa vàng, ban ngày như chu sa tỏa ánh kim, từng mảng màu sắc rực
rỡ. Khánh Đệ tiếc nuối than: "Ngày mai đến mới được, buổi tối không thấy được vẻ
đẹp của rừng".
(1) Mùa sương giáng vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10.
Khương Thượng Nghiêu với tay vít cành xuống ngắt một chiếc lá đưa cho cô:
"Thế này chẳng phải đã thấy rồi sao".
Trong lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai sần của anh là một chiếc lá màu đỏ,
nhìn qua thì thấy không có gì đặc biệt nhưng nếu nhìn kỹ, lòng bàn tay gồ ghề là
phần nền hoàn hảo và hài hòa với chiếc lá màu sắc, tạo ra cảm giác tươi đẹp về
sự sống. Khánh Đệ cười ngước mắt nhìn anh: "Rất đẹp. Cảm ơn".
Thấy cô thận trọng, nâng niu nhận lấy rồi cho vào túi áo, KhươngThượng Nghiêu
mỉm cười, cô lấy ra hai chiếc kẹo cưới, anh vừa lắc đầu từ chối vừa bất lực nói:
"Người thích ăn ngọt như em thật hiếm, không sợ béo à?".
"Cô Khương nói có da có thịt nhìn xinh hơn. Em sợ không béo được ấy chứ."
Khánh Đệ ăn luôn cả hai cái kẹo, thấy Phúc Đầu đáng thương đang vẫy đuôi rối
rít, cô cắn cho nó một nửa: "Thường xuyên ăn đồ ngọt, sẽ không sợ đắng nữa".
Khương Thượng Nghiêu đi phía trước, nghe cô nói vậy quay người lại, nhướng
mày, hỏi: "Giờ đắng sao?".
Khánh Đệ cười tươi rói, đi lại phía anh, đút tay vào túi áo anh, nói: "Bây
giờ rất ngọt, rất ngọt".
Lúc ấy anh mới thấy hài lòng, nắm lấy tay cô.
Tay nắm tay bước đi trong rừng, thỉnh thoảng lại cúi xuống thì thầm nhau.
Khánh Đệ nhớ lại từ mùa lá rụng năm ngoái cho tới nay, anh bắt đầu khai thác mỏ,
em gái đi lấy chồng, đời người đã thay đổi rất nhiều, bất giác cô thở dài.
"Thật ra, hôm nay em rất đau lòng." Cô ngập ngừng, thấy anh vẫn trầm lặng, cô
lại càng có can đảm để thổ lộ. "Hồi còn bé có chuyện gì, em và Ái Đệ cũng giống
như em với anh bây giờ, tay nắm chặt tay, dù ấm hay lạnh, nhưng cảm giác được
nắm tay nhau, cho dù có xảy ra chuyện gì cùng không thấy sợ. Giờ nó đi lấy
chồng, em thấy buồn. Sau này Ái Đệ nắm tay người khác rồi."
Khương Thượng Nghiêu dừng chân, ánh mắt ấm áp của anh dừng lại trên khuôn mặt
đang ấm ức của Khánh Đệ, giơ hai bàn tay đang nắm chặt lên, mỉm cười hỏi: "Ngốc
ạ, thế đây là gì?".
Khánh Đệ có chút bối rối; "Em than thở mấy câu không được sao? Nó còn nhỏ như
thế, em chưa có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. Trước kia luôn nghĩ đến việc chăm chỉ
kiếm tiền, cả đời bảo vệ cho mẹ và em gái. Nào ngờ em còn chưa kịp làm gì, nó đã
đi lấy chồng rồi".
Cô nửa như vô tình nửa như cố ý không nhắc tới một thành viên nữa trong nhà,
Khương Thượng