
không giống những người khác, tính cách không giống.
Lúc anh đưa 30471 vào bệnh viện, những kẻ khác đều làm bộ làm tịch, chỉ có anh
là điềm tĩnh, cũng là người lo lắng nhất, có thể nhận ra anh thực sự rất lo lắng
cho 30471".
30471 là số tù của Đỗ Lão Phách, sau khi ở dưới mỏ xảy ra chuyện chính Khương
Thượng Nghiêu đã cõng Đỗ Lão Phách ra khỏi đường hầm, cũng chính anh đã đi theo
xe đưa anh ta về lại trại giam. Anh nghe thấy vậy trong lòng trào dâng một cảm
giác áy náy vô cùng, bởi vì khi xảy ra sự cố, Đỗ Lão Phách là người đứng gần anh
nhất.
Thấy anh im lặng, Trạch Trí chuyển đề tài: "Giờ đang làm gì?".
"Tôi về Dã Nam, làm mỏ."
"Chẳng trách. Nhìn bộ dạng đã biết anh phát tài rồi."
Khương Thượng Nghiêu vui vẻ khi thảo luận vấn đề nhẹ nhàng này, tò mò liếc
nhìn cô ta hỏi: "Nhìn ra sao?".
"Thản nhiên." Trạch Trí nghiêm túc gật đầu. "Trước kia nhìn anh tôi cũng thấy
sự minh bạch rõ ràng, không giống với những phạm nhân khác, nhưng khi nhìn anh
rất u sầu, cứ như người phải chịu nỗi oan ức lớn nhất dưới gầm trời này vậy. Giờ
trông điềm đạm hơn nhiều, dường như... tất cả đều nắm trong lòng bàn tay. Anh
nói xem sự tự tin của người đàn ông từ đâu mà có? Không phải do quyền và tiền
mang lại sao? Có đúng thế không?"
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm, dường như anh đang quay trở lại Dã Gia Sơn,
bác sĩ Trạch mặc áo blu trắng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị rất có uy, nhìn đám
người bọn anh đang náo loạn quát: "Ra ngoài hết cho tôi!". Anh phát hiện ra khi
mình đối mặt với người phụ nữ mạnh mẽ này, dường như chỉ còn cách duy nhất là
cười khổ. Anh hỏi: "Sao cô lại về Nguyên Châu? Tôi cứ nghĩ cô rất yêu công việc
của mình".
"Ai bảo tôi từ nhỏ đã không đi con đường được sắp sẵn, chỉ thích chế giễu thế
tục? Mẹ tôi lo tôi cứ ở đấy mãi không ai rước, đột nhiên lên cơn lại đem một
chàng rể đã từng ngồi tù về cho bà, thì bà sẽ sụp đổ mất." Trạch Trí liếc mắt
nhìn anh, tự thấy vui vẻ mỉm cười. "Đùa thôi, tôi là bất đắc dĩ, áp lực của gia
đình lớn quá."
Câu đùa này chẳng buồn cười chút nào, Khương Thượng Nghiêu khẽ nhếch miệng
lên coi như là ứng phó: "Trước mặt?".
"Ồ, đi vào thêm chút nữa rồi cho tôi xuống là được. Tôi tự đi. Ở cổng có bảo
vệ, ra vào phải kiểm tra, phiền lắm."
Anh liếc nhìn bên ngoài hai hàng cây rậm rạp, không cần hỏi cũng tự hiểu đây
là nơi nào, Khương Thượng Nghiêu không nỏi thêm gì nữa, chỉ gật đầu: "Vậy cô đi
cẩn thận tôi không tiễn, hẹn gặp lại".
Trạch Trí vốn đang định đẩy cửa xe bước xuống, nghe thấy vậy lại ngồi lại:
"Nếu đã nói hẹn gặp lại, vậy thì cho tôi số điện thoại", nói rồi mở túi xách lấy
di động, vẻ mặt kiên quyết không thể từ chối.
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm, đọc số của mình. Cô ta nháy lại vào máy anh,
sau đó nói: "Thế mới gọi là có thành ý khi nói câu hẹn gặp lại. Nhà tôi ở tòa số
bảy, Tết mà có thành ý tới chúc Tết tôi, thì chỉ cần nói với bảo vệ một tiếng,
tìm con gái của bí thư Trạch ở tòa nhà số bảy là được".
Cho tới tận khi bóng Trạch Trí khuất hẳn, Khương Thượng Nghiêu mới lắc đầu,
mặc dù cô ta và anh không liên quan tới nhau lắm, anh cũng không thù ghét gì
kiểu con gái kiêu ngạo hơn cả trời xanh này, càng không ghét những cô gái tính
tình thẳng thắn thoải mái, nhưng khi phải thật sự tiếp xúc, vẫn khiến anh ngán
ngẩm thở dài.
Nghĩ như thế, suy nghĩ vừa manh nha nhen nhóm bị anh dập tắt ngay lập tức.
Anh cho xe từ từ đi ra đường lớn, đậu ở ven hồ, rồi hạ cửa kính xuống. Không khí
trong lành mát lạnh ùa vào trong xe, ký ức trở nên vô cùng rõ ràng. Từng cảnh
từng cảnh xảy ra ở Dã Gia Sơn đều lần lượt lướt qua đầu, từng khuôn mặt cũng dần
dần xuất hiện.
Những ngày ở Nguyên Châu, tình hình trong tỉnh được chú Đức nắm vững trong
lòng bàn tay, có thể nói, sự thật đúng như những gì chú Đức tiếc nuối, mấy năm
nay chú quá chú trọng tới ngành vận tải mà bỏ qua những ngành khác. Hệ thống
đường sắt quy về một mối, quan hệ của chú Đức đã xác lập rõ ràng khả năng điều
khiển ngành vận tải của chú ở Vấn Sơn. Nhưng cũng chính vì điểm này, mà ảnh
hưởng tới việc thâm nhập vào các ngành khác.
Với tình hình trước mắt, Khương Thượng Nghiêu không thể nói không hài lòng,
nhưng để tiến thêm một bước dường như cách cả chín tầng mây. Anh nghĩ đến việc
chỉnh đốn các ngành nghề vào năm tới, nghĩ đến các loại thủ đoạn mà Ngụy Hoài
Nguyên có thể sử dụng nhằm đối phó với mình, nghĩ đến từng lời thề mà anh đã nói
trước mộ Nhạn Lam, cảm giác lo lắng vì không thể nắm bắt được tình hình thiêu
đốt lồng ngực anh.
Trạch Đồng Hỷ làm trong ban thường vụ thành ủy. Khương Thượng Nghiêu nhớ lại
lời chú Đức, lấy điện thoại ra, lưu số của Trạch Trí vào. Khi nhập tên, anh do
dự vài giây, rồi vẫn lưu với cái tên "Trạch Trí".
Kéo xuống phía dưới, nhìn thấy bốn chữ "Mẹ đẻ Phúc Đầu", anh bất giác bật
cười thành tiếng, trong lòng dao động, bấm máy gọi số đó, đồng thời nhìn đồng
hồ, đã hơn một giờ sáng.
Nghe thấy đầu dây bên kia "Alô" một cách hết sức tỉnh táo, sự lo lắng của anh
đột nhiên dịu xuống. "Mẹ Phúc Đầu vẫn chưa ngủ sao?"
"Không biết tại sao mà không thể n