
ưởng
cơ khí là nam bắc đối đầu. Một bên bảo vệ cho nguồn đầu tư bên ngoài, một bên
đại diện cho người bản địa, không ai chịu ai, chỉ cần một tranh chấp nhỏ là ngay
lập tức sẽ diễn biến thành trận ẩu đả lớn. Mười năm đổ lại đây, những kẻ lưu
manh bất hảo cũng biết chuyên tâm kiếm tiền, nên nếu so sánh với trước kia mà
nói, đã bớt đi rất nhiều. Đặc biệt là sau khi xưởng cơ khí phá sản, cả khu đất
lớn bị dỡ bỏ di dời, Nhiếp gia đang yếu thế là vậy mà cũng liên tiếp mở sauna,
câu lạc bộ đêm, kẻ cầm đầu có tiền thì đương nhiên huynh đệ thuộc hạ cũng phất
lên theo, hai phái này dần dần ở vào thế ngang vai ngang vế đối chọi nhau.
Nếu không phải là gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây thổi bạt gió đông.
Mối bất hòa giữa chú Đức và anh em họ Nhiếp không phải một sớm một chiều có thể
giải quyết được. Khương Thượng Nghiêu có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của chú
Đức.
Nhưng anh lại không hiểu, tại sao chú Đức chỉ coi trọng một mình anh.
Là bởi vì khi còn nhỏ, bị Hắc Tử gào lên gọi "Con hoang, con hoang" khiến anh
gần như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhốt Hắc Tử vào trong nhà vệ sinh
điên cuồng cho tên đó một trận, suýt nữa còn ấn cả đầu Hắc Tử vào bồn cầu? Hay
vì sau khi Hắc Tử thoát được ra ngoài chạy về gọi chú, anh - một đứa trẻ hơn
mười tuổi nhìn đám thanh niên hai mươi mấy tuổi cao lớn vạm vỡ mà không chút sợ
hãi?
Anh còn nhớ lúc đó chú Đức đã sờ đũng quần anh, mỉm cười nói: "Tiểu tử, được
lắm, chưa đái ra quần, có dũng khí!", ánh mắt anh lóe lên vẻ tức giận rồi buột
miệng chửi một câu, đám người đứng sau lưng chú Đức cười đùa nham nhở, có người
lớn tiếng mắng anh, anh không thèm để ý. Mẹ anh đã từng nói với anh rằng, những
tay vật giỏi nhất trên thảo nguyên, nếu có thể dùng ánh mắt uy hiếp khiến đối
phương khiếp sợ trước, thì coi như đã thắng một nửa. Anh nhìn chăm chăm vào mắt
chú Đức, giống như dùng sức mạnh để đi vào tận trong tim của chú.
Khi đó chú Đức từ từ thu lại nụ cười, đấu mắt với anh vài phút rồi phì cười
thành tiếng, nhắc lại câu vừa nói: "Có dũng khí!", sau đó quay lại giữa đám
người đứng sau, tức giận cho Hắc Tử một cái bạt tai, còn mắng: "Con nít đánh
nhau, thua thì đánh lại, sao phải chạy về nhà gọi người? Hèn nhát!".
Sau chuyện đó, mỗi lần anh và Hắc Tử gặp nhau, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái
rồi cùng quay đầu đi. Cho tới tận nửa năm sau, Hắc Tử kéo đuôi tóc Nhạn Lam bắt
cô bé gọi bằng "anh", Nhạn Lam sợ hãi khóc suốt dọc đường về nhà tìm anh, anh và
Hắc Tử lại quyết đấu một trận long trời lở đất bên đường cái trước khu tập thể.
Cũng chính từ trận đánh này, hai người tự nhiên lại thấy mê... đánh nhau, buồn
chán không có việc gì làm Hắc Tử lại đứng dưới khu nhà anh gọi: "Có muốn xuống
đây luyện tập chút không?", anh nghe tiếng gọi, toàn thân hăng hái, đang làm
việc gì cũng tạm gác lại, xuống nhà so găng.
Thói quen đó được duy trì cho tới khi Hắc Tử tốt nghiệp cấp ba rồi nhập
ngũ.
Còn chú Đức, sau khi anh và Hắc Tử kết thành huynh đệ, anh thường xuyên gặp
chú. Lúc thì ở nhà Hắc Tử, cũng có khi là vào mùa hè, cùng Hắc Tử ra cái hồ gần
nhà nổ mìn bắt cá, tiện vào tứ hợp viện thôn dã gần đây của chú Đức ăn cơm
trưa.
Thời niên thiếu nhìn những "nhân vật" qua lại nhà chú Đức như thoi đưa, đúng
là Khương Thượng Nghiêu cũng có vài phần tò mò, vài phần muốn được bước vào thế
giới của họ. Nhưng khi lớn lên trong những trận đòn bằng chày cán bột của mẹ thì
anh đã hiểu: Thế giới đó, anh quyết không thể bước vào, cho dù chỉ là nửa
bước.
“Em luôn nhìn thấy khuôn mặt anh, khuôn mặt của ba năm về trước. Trong giây
phút nín thở khi nghe cô giáo giảng bài, trong lúc dừng bút khi làm bài tập,
trong giây phút hòa vào dòng xe buổi sáng sớm chờ đèn đỏ... đôi khi chỉ là vì
lúc gió thổi qua cành cây khô khốc, tạo ra những âm thanh ma sát rin rít vào
nhau, cũng khiến em nhớ lại ánh trăng và tiếng côn trùng cô độc của đêm đó. Cả
những giai điệu buồn lúc trầm lúc bổng của anh.
Mỗi khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong đầu em luôn nảy sinh sự nghi hoặc: Em
đang ở đâu? Anh có hiểu được cảm giác đó của em không? Giống như vô hình trung
có ai đó đã mang một phần "em" đi, từng chút từng chút một, đưa đến gần anh
hơn.
Em buông tay bất lực, mỗi lần giật mình tỉnh dậy đều cảnh giác nhìn xung
quanh, bàng hoàng và hoảng loạn, không thể kiềm chế. Dần dần, em bắt đầu học
cách tận hưởng những giây phút vui vẻ ấy, tận hưởng thời gian của mỗi lần hẹn hò
bí mật này, và anh, luôn ở nơi sâu kín nhất trái tim em.
…”
Gần đây, Khánh Đệ hình thành thói quen viết nhật ký.
Giờ tự học buổi tối, em gái cô thương xuyên trốn học để đến lớp ghita, cách
bấm dây đã rất thành thục, khuôn nhạc nhìn cũng bắt đầu hiểu một chút. Mỗi lần
về đến nhà Ái Đệ luôn miệng kêu ra rả đầu ngón tay rất đau, bả vai rất mỏi, giáo
trình khô khan, nhưng ngày hôm sau vẫn đi học nlnr người bị bệnh đãng trí. Khánh
Đệ mỉm cười lắng nghe tất cả những lời oán thán của em gái, trong lòng mấy lần
muốn phát điên lên túm lấy nó mà lắc, ước ao Ái Đệ có thể nhắc lại tất cả những
lời mà Khương Thượng Nghiêu