
Chu Quân hoàn toàn không
quan tâm, "Dọn cơm ăn, chút nữa sẽ nói chuyện nghiêm túc với em. Bành Tiểu Phi
tan sở sẽ đến ăn cơm đấy".
Chuyển đến đường Song Hòe Thụ không lâu, cô gặp lại Bành Tiểu Phi cạnh tiệm
vịt quay khi đang ăn cơm. Mấy năm trước, Bành Tiểu Phi đã vứt bỏ công việc nền
tảng chính trị mà bố sắp xếp cho mình, lưu lạc tới phương Bắc và đến với thành
phố Tứ Cửu, giờ đang làm tư vấn pháp luật cho một công ty máy tính ở thôn Trung
Quan.
Nói ra thì, bố mẹ Chu Quân cũng làm việc ở Tây Chính, hai người bọn họ thật
sự có duyên với nhau. "Vì muốn cảm ơn Bành cách cách nửa đêm cứu giá, giúp chúng
ta thông toa lét, anh đã nuôi anh ta năm ngày nay rồi. Tên đó thật đáng thương,
nhìn thấy đồ ăn Tứ Xuyên cứ như nhìn thấy mẹ, hai mắt long lanh lệ."
Quả nhiên, Bành Tiểu Phi vừa vào nhà đã khịt khịt mũi, hương vị cay nồng bay
khắp gian phòng khiến vẻ mặt anh ta rất sung sướng. Khánh Đệ bị sặc, hai mắt đỏ
hoe, đón túi hoa quả trên tay người mới vào, rồi lập tức lao ra ban công.
"Thịt lợn nướng hành rưới nước sốt cay kiểu Thái, bắp cải xào loại ớt cay
hàng đầu của Mexico, thịt băm nhỏ ướp hạt tiêu đen của Pháp hầm, rau trộn các
loại sốt cay. Em, dọn bát đũa. Cậu, mau mở rượu." Chu Quân hai tay chống nạnh ra
chỉ thị cho hai người kia.
Bành Tiểu Phi ngoan ngoãn nghe lời, tự mình đi tìm đồ mở rượu, "Chẳng phải
chỉ là thịt lợn và cá, canh cải cay, đậu và canh cay sao? Đồ Tứ Xuyên rõ ràng mà
ra thói tư bản".
"Đầu đất, đây gọi là cách điệu."
Bành Tiểu Phi trừng mắt, quay đầu hỏi Khánh Đệ: "Người nhà em ổn không?".
"Ổn ạ, có điều muốn hồi phục lại có lẽ phải mất nửa năm. Bác sĩ nói do tuổi
cao, nên sẽ để lại di chứng."
"Thế cũng là tốt lắm rồi. Bà anh ấy chắc cũng phải tám mươi rồi nhỉ?"
"Sang năm là tám mươi."
Chu Quân tò mò: "Đang nói đến ai? Tên đen sì hung hăng đó à?".
Khánh Đệ liếc mắt nhìn anh ta, tiếp tục bày bát đũa. Bành Tiểu Phi giải
thích: "Tên đen sì hung hăng với nghĩa mà Chu Quân nói là khen anh ấy giỏi
giang, muốn khen đấy".
Bành Tiểu Phi cũng biết qua chuyện của cô, thở dài một tiếng, không hỏi
nhiều, cầm cốc lên rót cho Khánh Đệ một ly rượu vang, "Kết thúc cũng có nghĩa là
bắt đầu, chúc mừng nào".
"Chẳng trách hôm nay tâm trạng tốt như thế. Nói thật chỉ nhìn tình hình hôm
đó, tôi lại cứ tưởng mình cướp mất vợ của ai, tên đen sì hung hăng ấy nhìn tôi
như nhìn gian phu, ánh mắt giết người. Sao vừa thoáng một cái, đã bị đá
rồi?"
"Nói ít đi một câu được không?" Bành Tiểu Phi thấy chẳng thuận mắt.
"Tôi nói thật mà, đàn ông và đàn bà chia tay thì lỗi tuyệt đối ở người phụ
nữ. Đàn ông không nên bắt nạt, càng bắt nạt càng xa cách. Đàn ông không thể
chiều chuộng, càng chiều chuộng càng khốn nạn. Hân Địch, em thuộc vế đầu hay vế
sau?"
Khánh Đệ dừng đũa, nghĩ kỹ thấy những lời ấy cũng có lý, bèn cười chua xót:
"Vế sau".
Chu Quân đập bàn, "Thế thì em phải học các em gái miền sơn cước đi, mồm miệng
ngọt ngào ánh mắt đong đưa, khiến bọn đàn ông phải quay mòng mòng quanh em mà
vẫn chê cười người khác không tốt số bằng mình, thế mới là cao thủ...".
Bành Tiểu Phi cướp lời: "Nghe như cậu đang tự nói mình ấy?".
"Nói tôi cái gì? Nói xem, thức ăn cậu đang gắp trên đũa là của ai?" Chu Quân
không phục.
Khánh Đệ thấy hai người đã bắt đầu đấu khẩu, bất giác phì cười vui vẻ: "Em
biết hai người đều vì muốn tốt cho em. Cũng đúng, do em đã sai, chỉ dựa vào tình
yêu và sự đam mê mà kinh doanh tình yêu là không đủ... Mấy năm đó, nghĩ lại thật
hoang tưởng, toàn thân đều phát sốt lên vì anh ấy. Ăn cơm cũng nghĩ chẳng biết ở
trong tù anh ấy có được no không, ngủ dậy lại nghĩ liệu anh ấy có bị ức hiếp
không. Đợi cho đến khi anh ấy ra tù, lo anh ấy trầm cảm vì không có mục tiêu, có
sự nghiệp rồi lại lo cuộc sống của anh ấy không quy củ. Anh ấy nói một câu, em
thầm đoán trong lòng xem câu ấy là buồn hay vui, anh ấy chau mày, em lại đau
lòng trước thất bại trong cuộc đời, khiến anh ấy dần dần rơi vào cảnh...". Khánh
Đệ đột nhiên phát hiện thấy hai người đàn ông đã dừng đũa tự bao giờ, nhìn mình
im lặng chẳng nói gì, cô cô cười vẻ biết lỗi, "Em nhiều lời quá rồi, không chừng
biến thành bà già lắm mồm. Ăn cơm đi".
Giọng nói của cô không chứa nước mắt, không mang oán trách, khô khốc và lý
trí, nhưng lại càng khiến người ta đau lòng hơn. Bành Tiểu Phi uống cạn ly rượu,
cầm đũa lên, nói: "Ăn cơm. Ngày mai bắt đầu làm lại".
Chu Quân định nói gì rồi lại thôi, sau đó thận trọng hỏi: "Hân Địch, có công
ty quản lý hỏi anh đấy? Em muốn vào làm trong ngành không?".
Khánh Đệ và Bành Tiểu Phi cùng nhìn Chu Quân thắc mắc.
"Là bức ảnh lần trước em chụp cho tạp trí của anh ấy, sau cuộc họp hằng năm
có công ty quản lý đến hỏi. Anh nghĩ, trang đó anh phải cầu xin năn nỉ mãi, em
mới chịu làm mẫu giúp, vì vậy anh không từ chối, cũng chẳng nhận lời, đợi em về
hỏi."
Tháng Mười một Chu Quân chụp số Giáng sinh đặc biệt cho tạp chí thời trang
Bazaar, trong hai người mẫu, một người ăn theo chế độ giảm béo giảm tới mức mất
nước phải vào viện, tối hôm ấy cần tìm người thay thế, nhưng được ng