
Tử, tối qua anh đi
vệ sinh cũng phải vịn tường, có hay không, không biết hay sao?".
Khu Thắng Trung bị dội cho gáo nước lạnh, lúc lâu cũng không thốt nên lời,
mãi sau mới nói được: "Vậy anh yên tâm rồi".
Nói là yên tâm mà nghe chẳng thấy vui chút nào, giọng đều đều, không biết
đang cố che giấu điều gì trong lòng, Ái Đệ tránh vào góc, khẽ khỏi: "Còn khó
chịu không? Nếu khỏe rồi, tối nay chúng ta lại tiếp tục".
"... Anh, anh phục em rồi."
Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhẫn nại của người ở đầu dây bên kia, Ái Đệ cười
thầm.
"Buổi tối anh qua đón em, tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện."
Mấy hôm nay, Khu Thắng Trung tránh mặt tất cả mọi người, sự chủ động của anh
lúc này muôn phần hiếm thấy. Ái Đệ bất giác mỉm cười với bức tường trước mặt,
"Được, mười rưỡi cửa hàng đóng cửa, anh biết rồi đấy... Này, cái gì anh cũng
không biết, anh có còn là đại cổ đông nữa không đấy?".
Buổi tối lúc lên xe, Ái Đệ đã giải thích thế này, "Thật sự xin lỗi, không ngờ
tối nay bên rạp lại chiếu phim, sau khi hết phim, khách vào quán đông quá, em
định đi mấy lần mà không được".
Mười giờ ba mươi phút đợi gần một tiếng nữa, nếu là người khác, Hắc Tử chắc
đã nổi điên rồi, lúc này sắc mặt anh chỉ khó coi đôi chút, "Kiếm ít đi một chút
không được sao? Đầu vùi vào đống tiền rồi à?".
"Nói cứ như em yêu tiền hơn tính mạng ấy. Đừng quên quán đó anh cũng có phần,
em bán mạng đâu phải chỉ vì mình em!" Ái Đệ mệt muốn chết, tối hôm trước không
được ngủ tử tế, bị anh chọc tức, lập tức nổi cáu, "Đã nói anh đừng đợi nữa mà,
là anh nói không có việc gì làm thì đợi, sao còn trách em?".
Hắc Tử nhướng mày, "Lại là lỗi của anh à? Ở đây làm cột điện, anh tự thấy
mình chẳng vui vẻ gì, là vì ai chứ?".
"Thôi, không tranh luận với anh nữa. Em mệt lắm, về nhà ngủ đây."
Hắc Tử nghệch mặt. "Đại tiểu thư, anh đợi em hai tiếng đồng hồ... hai mươi
tám phút, kết quả là em nói ai về nhà nấy à?"
Ái Đệ như bị dính xuống ghế phụ, lười biếng ngước mắt nhìn anh, "Em không còn
sức để cãi nhau nữa, vậy anh nói em phải thế nào?".
Ánh đèn hiu hắt, lớp phấn trang điểm cũng không thể che giấu vẻ tiều tụy trên
mặt cô. Trái tim Hắc Tử vừa lặng đi, lại như bị bóp nghẹt, đến hít thở cũng thấy
khó khăn.
Ái Đệ bị anh nhìn tới lúng túng, chau mày hỏi: "Anh định thế nào? Để khi khác
hay là làm sao?".
Hắc Tử lẳng lặng vo tròn hai tờ vé xem phim trong tay, "Đưa em đến một nơi,
cho em nghỉ ngơi".
Hai người đột nhiên đến vào nửa đêm, Thuận Tử không kịp quay lại, đành dặn dò
nhân viên ở sauna tiếp đón họ chu đáo.
Hắc Tử nói với Ái Đệ, "Tắm xong ra sảnh, anh đợi em ngoài đó".
Ái Đệ vừa vâng một tiếng, anh đã biến mất phía sau cánh cửa dành cho khách
nam. Cô đi theo chủ nhiệm của bộ phận phục vụ khách nữ quay người vào một cánh
cửa khác.
Được nhân viên phục vụ tắm rửa cho, thay quần áo ở đây, Ái Đệ được dẫn ra đại
sảnh, từ xa đã thấy không ít người mặc áo ngắn quần ngắn một màu giống mình đang
chào hỏi Hắc Tử.
Uy danh của tên Vu béo biến mất ở Vấn Sơn, bóng râm của cây đại thụ Nhiếp Nhị
cũng đã bị nhổ bật rễ, chú Đức dù nói đã thành than và chôn ở Dương Cổ Lĩnh,
nhưng không ít đồ đệ của ông đã trở thành nhân vật tiếng tăm một vùng, càng
không cần phải nhắc đến mấy đồ đệ do đích thân ông dạy dỗ và đứa cháu trai ruột
của ông. Người thông minh đều hiểu, ít nhất trong mười năm nữa, Vấn Sơn vẫn là
thiên hạ của Khu Đức.
Hắc Tử bình thường rất thích náo nhiệt, nhưng lúc này lại tỏ ra thiếu kiên
nhẫn, hờ hững đáp lại vài ba câu, sau đó quay đầu để tìm. Thấy Ái Đệ, anh mỉm
cười vẫy tay, hoàn toàn quên mất việc hai người đã to tiếng trên đường tới
đây.
"Đói rồi phải không, đồ ăn đêm ở đây khá ngon."
Hắc Tử trước đó đã giúp cô chọn những món mà cô thích. Ái Đệ tắm xong cũng có
chút tinh thần hơn, tò mò nhìn ngó xung quanh. Anh cười hi hi đẩy một cốc sữa
cho cô, lại gọi chủ nhiệm đến, nói cần một phòng lớn, hai người massage.
Ánh mắt Ái Đệ quay sang nhìn anh, "Tâm trạng khá hơn rồi?".
"Khá hay không chẳng phải đều vậy cả? Anh đã hết phép, mai phải đi làm." Thấy
Ái Đệ mở miệng định nói gì, Hắc Tử vội ngăn lại, "Đừng nhắc đến người khác, nếu
không, tâm trạng tốt đẹp này lại bị hủy hoại".
"Không nhắc đến người khác, nhắc chị gái em không được sao? Mấy hôm nữa chị
gái em đi rồi, trước khi đi muốn gặp anh."
Chẳng ai muốn nhìn hai anh em họ trở mặt thành thù, Ái Đệ hiểu là thuyết
khách ở giữa hòa giải, trách nhiệm của mình rất lớn. Lúc này không khí đã rất
thoải mái, Hắc Tử nửa ngồi nửa nằm thư giãn, nụ cười đáng yêu, cô bất giác dịu
giọng cầu khẩn, "Chỉ mất chút thời gian của anh thôi, nói chuyện một lát, được
không?".
Ánh mắt cầu khẩn ấy, giọng điệu dịu dàng ấy, cả sự nũng nịu ấy khiến trái tim
anh mềm đi, mãi sau mới định thần lại được, "Nói sau đi".
Vào phòng đã đặt, hai người con gái ở cửa liền cúi người chào họ. Khi hai
người ấy ngẩng đầu lên, thấy một người thì mặt thanh tú, người kia cười tươi dịu
dàng, Ái Đệ sững lại. Quay sang nhìn Hắc Tử, thấy anh đang thoải mái gật đầu qua
loa rồi gật đầu cởi chiếc quần cộc ra, cô liền trợn tròn