
dấu năm ngón tay đỏ ửng, Mạc Thất Nương đỏ mặt
tía tai, “Chàng không có chết!” Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần kích
động, thân thể yếu đuối khẽ run lên vì tức giận.
“Con mụ chết tiệt nhà ngươi dám đánh ta à!” Cô ả cất lên một tiếng thét chói
tai, theo đó là một trận thanh âm vỡ vụn loảng xoảng, cô ả giống như chó điên
cắn càn mà lao tới, móng tay thật dài cấu xé khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của
Thất Nương, “Con mụ điên nhà ngươi! Cái mồm thối tha nhà ngươi!” Tiếng chửi rủa
kia câu sau lại càng khó nghe hơn câu trước, cánh tay vung lên sắp đánh xuống
mặt Thất Nương.
Bỗng nhiên, cánh tay đang vung lên kia bị bóp chặt, rồi thanh âm lạnh lẽo đến
mức khiến người ta cũng muốn đóng băng của Sở Khanh Vũ vang lên, “Đủ chưa vậy?
Ta ghét nhất là loại đàn bà thích chửi mắng người khác, giống y như chó điên
vậy!” Ánh mắt của y giống như lưỡi dao sắc nhọn, đâm cho cô ả kia một trận run
rẩy.
“Ngươi, ngươi...” Một giây sau đó, đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô ả kia
thoáng chốc đỏ lên, những giọt nước mắt thật lớn thi nhau tràn ra như nước triều
dâng, “Ô ô ô... Ô ô ô...” Cánh tay mới rồi còn muốn đánh người của ả giờ đây
đang bưng lấy khuôn mặt kiều diễm, nghiễm nhiên đã khóc không ra tiếng.
“Cút!” Sở Khanh Vũ lạnh lùng phun ra một chữ, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm
bóng dáng Thất Nương nhưng không thấy Thất Nương đâu!
Cô gái phải nhận nỗi sỉ nhục to lớn vội vã chạy ra khỏi cửa, Sở Khanh Vũ tìm
khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thất Nương đâu. Nàng đã đi đâu? Nỗi
hoảng sợ cùng bất an chất đầy trong lòng y, y sợ cô gái ngốc kia sẽ làm ra
chuyện gì đó không thể cứu chữa được, sớm biết vậy y sẽ không ở đó mà dung túng
cho mấy cô ả kia! Bỗng nhiên, y nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Xú Đậu Hũ đang
nhìn chằm chằm vào tấm mành cửa treo ở góc đại sảnh, trong lòng y liền tìm được
manh mối.
Mạc Thất Nương đứng ngây ra bên giếng nước ở sân sau, dường như tim của nàng
đã bị người ta khoét mất, giống như một cái xác không hồn, chỉ có đôi môi vẫn
đang lẩm bẩm, “Chàng không có chết, không có chết, không có...” Một đôi tay mạnh
mẽ mà có lực đột nhiên bao lấy bờ vai nàng, phiến môi ẩm ướt kia áp vào vành tai
nàng, cố sức hít thật sâu, tựa như muốn cướp lấy tất cả mùi vị trên cơ thể
nàng.
“Nha đầu, muốn khóc thì cứ khóc đi…”
Lưng Mạc Thất Nương thoáng chốc run rẩy, đôi mắt nàng mở ra thật to, trong
mắt hiện lên một trận hoang mang cùng với sợ hãi, rồi nước mắt rơi xuống trong
lặng yên. “Nha đầu” là tiếng gọi quen thuộc đến nhường nào? Nàng còn nhớ rõ
người đàn ông kia rất thích gọi nàng như vậy, là mỗi lúc họ cười với nhau, là
mỗi lúc ôm lấy nhau, là mỗi lúc vui vẻ, là mỗi lúc…
Sở Khanh Vũ đem cô gái trong lồng ngực quay mặt về phía mình, nhẹ nhàng hôn
lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn sự yếu đuối mà nàng chưa từng để lộ ra trước
mắt người ngoài. Rất đắng, thật sự rất đắng… Môi y chạm lên đôi môi tái nhợt,
khô khốc của nàng, bờ môi mà y đã khao khát bấy lâu, nhưng sao khi hôn lên lại
chỉ thấy nỗi đau xót trào ra từ trong tim thế này?
Nha đầu, tại sao nàng cứ phải tự lừa dối bản thân mình như vậy? Tại sao?
Khi y lần đầu tiên nhìn thấy bức thư tự tay Kỷ Hình Phong viết cho Thất Nương
thì từ tận đáy lòng y đã bắt đầu gọi nàng là “Nha đầu”, y chưa từng quên cái tên
gọi ấy, dù chỉ là một lần. Tối đó, y cũng gọi nàng như thế, chỉ là nàng đã thiếp
đi, nói mớ mà đáp lại y một tiếng, khóe miệng chứa đựng nụ cười hạnh phúc.
“A!”
Mạc Thất Nương giật mình tỉnh giấc giữa lòng hồi ức, nàng lập tức đẩy kẻ đang
ôm siết lấy cơ thể nàng ra. Lần đầu tiên nàng còn có thể tha thứ mình, nhưng
nàng lại để cho y hôn lần nữa! Chuyện này tuyệt đối không thể!
“Nha đầu!” Bị đẩy ra khiến cho tim Sở Khanh Vũ nhói lên một tia mất mát, lồng
ngực trống rỗng, trong lòng đột nhiên cũng trở nên trống rỗng, “Đừng tự gạt mình
nữa, được không? Nha đầu...”
“Không được! Không được gọi ta là nha đầu! Ta không phải là nha đầu của
ngươi!”
Mạc Thất Nương gào thét, chạy đến đánh vào lồng ngực y, khuôn mặt bị nước mắt
che phủ, như trái tim nàng, sớm đã nứt ra thành trăm mảnh, “Rốt cục ngươi là ai?
Rốt cục ngươi là ai hả? Sao ngươi lại gọi ta như thế? Ta không phải là nha đầu
của ngươi! Không phải! Có phải vì Kỷ Hình Phong chưa trở về nên các ngươi mới
hùa nhau bắt nạt ta hay không? Các ngươi chỉ muốn hành hạ ta mà thôi! Các ngươi
là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp...”
Giọng nàng khàn hẳn đi, cả cõi lòng đều tan nát.
“Nha đầu...” Y nhẹ giọng gọi.
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!”
Mạc Thất Nương giống như phát điên mà ra sức đẩy người đàn ông kia, là y chỉ
ra vết thương của nàng, là y rắc muối lên miệng vết thương của nàng, là y cứ
từng chút, từng chút một dùng hai chữ kia xé rách lòng nàng, để cho lòng nàng rỉ
máu, từng giọt không ngừng trào ra.
Sở Khanh Vũ ngây ra mà nhìn cô gái đang phát điên trước mắt, tóc nàng rối
bù, son phấn trên mặt cũng nhòe hết, không còn là Thất Nương xinh đẹp như hoa
như ngọc trong suy nghĩ của những người đàn ông nữa. Nhưng cho dù nàng có như
vậy đi chăng nữa thì y cũng không cách nà