
.. Ông chủ Trần Nhị của tiệm đậu phụ mời người qua đó một
chuyến, nói là hôm nay mới cho ra một vài loại đậu phụ mới, muốn người qua đó
xem sao…”
“Xú Đậu Hũ, em đang đùa ta đúng không?” Mạc Thất Nương bước xuống khỏi cầu
thang, đưa tay cốc một cái vào sau ót Xú Đậu Hũ, “Em nghĩ ta ngu chắc? Hôm nay
đã là đêm 30 Tết rồi, có mỗi em đi bán đậu phụ thôi ấy!” Nói xong nàng lại cười
ha hả, “Ta biết rồi, nhất định là em biết hôm nay ta phải gả đi, không nỡ để ta
đi đúng không? Tiểu tử thối, đâu phải Kỷ đại ca không thích em, em sợ cái gì?
Chẳng lẽ sợ khi chàng quản khách sạn này sẽ không cần em nữa sao?”
Xú Đậu Hũ đưa mắt cầu cứu Sở Khanh Vũ, nước mắt lại muốn rơi xuống.
“Sở đại nhân, hôm nay Thất Nương muốn đến đầu trấn để chờ phu quân trở về,
không chiếu cố cho ngài được, ngài cần gì thì cứ nói với Xú Đậu Hũ, nếu nó có
sai sót gì, chờ ta trở lại ngài cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp ngài dạy dỗ
nó!” Nói xong nàng mỉm cười, định bụng đi ra cửa.
“Đừng mà!” Xú Đậu Hũ đột nhiên xông đến, ôm chặt lấy Thất Nương, “Bà chủ, tỷ
đừng đi, đừng đi mà! Hắn, hắn sẽ không về nữa đâu…”
“Bậy bạ! Con quạ đen nhà em, nói cái gì vậy hả?” Mạc Thất Nương đưa tay đẩy
tay Xú Đậu Hũ ra, “Hình Phong nói hôm nay sẽ quay về để cưới ta, sao chàng có
thể… Tên tiểu tử thối nhà em, đợi đấy, ta về sẽ trừ tiền công của em cho mà
xem!” Trong mắt nàng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh, lại bị che phủ bởi ý cười,
đẩy Xú Đậu Hũ ra, nàng lại lần nữa chậm rãi đi ra cửa.
“Sở đại ca, em cầu xin ngài!” Xú Đậu Hũ thấy không giữ được Mạc Thất Nương
liền quay lại tìm kiếm sự giúp đỡ của Sở Khanh Vũ,“Trời lạnh thế này, không khéo
tỷ ấy chết rét mất thôi! Năm ngoái em không chú ý… Lỡ để cho tỷ ấy đi mất… Phải
tìm thật lâu mới tìm thấy bà chủ té xỉu trên một con đường nhỏ trong trấn... Ô ô
ô...” Xú Đậu Hũ khóc không thành tiếng, mỗi một câu nói tựa như một nhát dao đâm
vào lòng Sở Khanh Vũ.
Y vội vã
đuổi theo ra ngoài, Mạc Thất Nương đã đi được một đoạn, đường phố ngày 30 Tết
không có lấy một bóng người, thân ảnh đỏ thẫm của nàng sáng rực lên giữa những
trời tuyết, tựa như một đóa hoa đang vươn mình nở rộ trong tuyết, một đóa tường
vi đỏ sẫm màu máu.
“Thất Nương!” Y lớn tiếng gọi rồi vội vã chạy đến bên cạnh Thất Nương.
“Sao vậy?” Thất Nương quay lại, mỉm cười nhìn Sở Khanh Vũ, hạnh phúc không
ngừng tuôn trào từ đáy mắt, nhưng trong mắt Sở Khanh Vũ lại có cảm nhận
khác.
“Ta...” Y vốn định mở lời ngăn nàng lại, nhưng lại nghĩ tới thái độ của nàng
với Xú Đậu Hũ mới nãy, nghĩ tới vẻ mặt bị tổn thương của nàng hai tháng trước,
tim của y cứ thế mà mềm đi, “Ta đi cùng nàng!”
“Vậy sao được?” Mạc Thất Nương kêu lên, “Ngươi nhìn tuấn tú như vậy, nếu lỡ
để cho Hình Phong thấy được, không khéo chàng ấy lại cho là ta lén lút câu dẫn
nam nhân khác cũng nên!” Nàng lại cười.
“Ai nói thế!” Sở Khanh Vũ quýnh lên, vội vàng tìm cớ, “Tân nương sao có thể
một mình đi đón phu quân cho được? Nàng cứ coi như ta là người phía nhà gái đi
đưa dâu, không được sao?” Nói xong y liền nắm lấy tay Mạc Thất Nương, kéo về
phía trước.
“Được rồi được rồi, rõ là trẻ con mà!” Mạc Thất Nương gỡ tay y ra,“Xú Đậu Hũ
cũng không được như ngươi đâu đó!” Nói xong nàng liền cười ha hả, “Nhưng mà phải
nói trước, ngươi không được gây phiền phức cho ta! Lỡ như Hình Phong không thích
ngươi thì ngươi phải mau đi đi, nếu ngươi hại ta không lấy được chồng, ta sẽ
không để yên cho ngươi đâu!”
“Được!” Sở Khanh Vũ gật đầu, nàng nói sao cũng được, miễn sao chịu để cho y
đi theo là được rồi. Thấy Sở Khanh Vũ một lời đáp ứng, Mạc Thất Nương cười vui
giống như hoa xuân nở vậy, “Thế thì đi thôi! Chúng ta đi ra đầu trấn, ta muốn để
cho Hình Phong trở lại sẽ thấy hình ảnh xinh đẹp của ta đang đứng chờ chàng ấy,
để cho chàng ấy cả đời này cũng không thể quên được!” Dứt lời nàng liền cất
bước, dường như mỗi bước đi là một bước tiến gần hơn về phía hạnh phúc.
Sở Khanh Vũ theo sát phía sau Mạc Thất Nương, bọn họ dừng lại ở đầu trấn, Mạc
Thất Nương tìm một phiến đá sạch sẽ mà ngồi xuống, vẫy vẫy Sở Khanh Vũ, “Qua
đây, qua đây ngồi một lúc đã, có thể phải đợi đến khuya luôn đó! Đến lúc đó mà
mệt thì cũng đừng oán ta nha!” Nói rồi nàng đưa mắt nhìn thẳng về con đường lớn
trước trấn, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm về phía cuối đường.
Sở Khanh Vũ giật giật khóe môi, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng rồi ngồi xuống.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng Sở Khanh Vũ vẫn cảm nhận được rõ ràng
sự căng thẳng của cô gái đang ngồi bên mình, thỉnh thoảng nàng lại rướn cổ lên
nhìn về phía cuối đường, thỉnh thoảng lại xoa xoa hai tay, trong miệng lẩm bẩm
điều gì đó không rõ, dường như nàng đã quay trở lại năm mười tám tuổi, cái tuổi
ngây thơ đầy hoa mộng, khoác trên mình y phục tân nương đỏ rực, nôn nóng chờ đợi
người đàn ông kia đến rước nàng về, sự vui mừng hòa cùng hạnh phúc hiện lên đầy
chân thực trong đáy mắt, rồi lại như thế mà khiến cho người ta đau lòng.
Sở Khanh Vũ yên lặng ở bên Mạc Thất Nương, gió Bắc nổi lên, thổi tung những
sợi tóc trên trán nàng, ống