
tay áo đỏ một màu máu phấp phới bay theo gió, khuôn
mặt nàng tái đi vì lạnh, nhưng sự hạnh phúc bao bọc quanh thân khiến cho cô gái
này giống như một viên đá quý sáng lấp lánh, khiến kẻ khác không cách nào dời
mắt được. Chợt, một trận gió mạnh hơn nữa lại thổi đến, cơ thể nàng run lên
trong gió, tim Sở Khanh Vũ cũng run theo. Y cởi áo khoác xuống, đem chiếc áo vẫn
còn vương hơi ấm của mình phủ lên lưng Thất Nương.
“Cảm tạ!” Thất Nương cảm kích cười cười với y, “Đều do ta nóng vội quá, ngay
cả áo khoác cũng không mang theo, ngươi có lạnh không? Nếu lạnh thì ngươi cứ đi
về trước đi.” Sở Khanh Vũ lặng lẽ lắc đầu, rồi khẽ gượng cười, “Chút lạnh này
không làm khó ta được đâu.” Y nói thế, ừ, chỉ có tim y mới thực sự là lạnh
thôi.
Thất Nương kéo kéo chiếc áo khoác trên người, bỗng nhiên lại nhíu mày, “Trời
lạnh như thế này, không biết Hình Phong có mặc thêm y phục hay không đây? Nếu
chàng cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ...” Khuôn mặt kia tràn đầy vẻ lo lắng,
dường như nàng có thể nhìn thấy hình ảnh người đàn ông của nàng với áo quần đơn
bạc, đang bước đi trên con đường dài đằng đẵng phía trước.
Một canh giờ, lại thêm một canh giờ nữa.
Trên con đường kia mãi vẫn không có ai xuất hiện. Thất Nương xoa xoa hai bàn
tay đông cứng vì lạnh, nhưng ánh mắt dù chỉ là một giây cũng không chịu dời đi,
nàng sợ bỏ lỡ mất, đến cả chớp mắt cũng không dám. Sở Khanh Vũ cứ ngồi bên cạnh
mà quan sát từng hành động của cô gái kia, y thực muốn cứ thế mà xông đến ôm
chặt lấy nàng, đem tất cả nhiệt độ còn sót lại trên cơ thể mình truyền cho nàng,
thế nhưng trong mắt nàng lại chẳng có y. Trong phút chốc, lửa giận bùng lên
trong lòng y, y tức giận sự nhu ngược của bản thân mình, y giận sự si tình của
nàng, thậm chí y còn giận cả người đàn ông đã chết kia... Y vươn tay, muốn nắm
lấy cô gái ấy, nhưng cánh tay đưa ra lại ngừng trong không trung.
Mạc Thất Nương đột nhiên quay sang, “Sở Khanh Vũ, ngươi có đói không?” Nàng
khẽ chớp mắt, để lộ vẻ tiều tụy cùng yếu ớt. Sở Khanh Vũ chợt buông tay, y nhìn
thật lâu vào mắt nàng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đói.”
“Nếu như ngươi đói thì phải nói nha, có gì thì cứ quay về trước đi, có thể
Hình Phong còn phải dừng chân nghỉ ngơi nữa.” Nàng dùng nụ cười để che đi vẻ
tiều tụy của mình, nhưng nụ cười kia chỉ làm cho nàng nhìn càng thêm phần tiều
tụy, Sở Khanh Vũ cảm thấy khí nóng lan toàn thân, liền đưa tay hung hăng ôm chặt
nàng vào lòng!
Nàng thật gầy, thật nhỏ, giống như một con thỏ vậy. Sở Khanh Vũ chợt nhớ đến
bức thư của Kỷ Hình Phong, hắn viết: “Nha đầu, nàng phải ăn nhiều vào một chút,
đừng để khi ta trở về nàng lại nhẹ như một con thỏ.”
“Ngươi đang làm gì vậy?” Mạc Thất Nương sợ hãi kêu lên, nàng muốn đẩy Sở
Khanh Vũ ra nhưng làm sao còn sức lực? “Mau buông ra, nếu Hình Phong nhìn thấy
thì phải làm sao bây giờ... Hình Phong chàng…”
“Kỷ Hình Phong sẽ không về nữa đâu!” Sở Khanh Vũ khẽ gầm lên bên tai nàng,
đôi mắt giống như chim ưng nhìn xoáy vào nàng.
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế hả! Hình Phong chàng sẽ trở về, chàng đã nói
30 Tết sẽ trở về cùng ta đón năm mới! Chàng nói chúng ta sẽ thành hôn…”
“Nha đầu!” Sở Khanh Vũ nắm lấy bờ vai run rẩy của nàng, buộc nàng phải tiếp
tục nghe, “Nàng đừng bướng bỉnh nữa, đó là nàng đang tự lừa gạt bản thân mà
thôi! Kỷ Hình Phong hắn sẽ không trở về, không về nữa!”
“Không đúng!” Đôi mắt Thất Nương đỏ lên: “Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta...”
Y hôn nàng, không nỡ để nàng tiếp tục lừa mình dối người như thế, không đành
lòng để nàng tiếp tục chờ đợi một kẻ mãi mãi không quay trở về. Nụ hôn này thật
bá đạo mà cũng đầy cay đắng, bọn họ không có chút gì là vui vẻ, càng hôn lại
càng thấy nụ hôn này cay đắng quá, tựa như thuốc độc cướp đi sinh mạng con người
ta vậy.
“Sở Khanh Vũ! Ngươi là tên khốn kiếp! Buông ta ra!” Thất Nương vùng vẫy trốn
ra khỏi nụ hôn của y, đây là lần thứ hai y dám càn rỡ nàng như thế, y nghĩ nàng
là ai kia chứ? Tại sao lại muốn sỉ nhục nàng? “Sở Khanh Vũ, ngươi là đồ chết bầm
chết dập! Ngươi, ngươi, ngươi...” Nàng không nói tiếp được nữa, nước mắt trào
lên, y phục tân nương kia không còn đẹp đẽ nữa, nó giống như một bông hồng không
thể nở được, nhuốm đầy chất lỏng màu đỏ sẫm.
“Thất Nương, vì sao nàng muốn lừa dối bản thân mình?” Sở Khanh Vũ thấy Thất
Nương yếu đuối như vậy mà đau lòng, muốn vươn tay ôm lấy nàng, lại bị nàng giận
dữ đẩy ra, “Cút!”
“Ta không đi! Trừ phi nàng đi cùng ta!” Lần này Sở Khanh Vũ không muốn lui
bước nữa, cho dù phải làm nàng bị thương thì thà để y hung hăng tổn thương nàng
một lần, còn hơn là để nàng cả đời ngốc nghếch, tự tổn thương bản thân.
“Ta sẽ không đi với ngươi, ta phải chờ Hình Phong trở về, chàng đã nói chàng
sẽ trở về cưới ta...” Thất Nương sớm đã không còn sức lực, nàng cố gắng ôm lấy
chính mình, thân thể cứ thế mà run rẩy. Nàng như vậy cũng không thể khiến cho
quyết tâm mới rồi của y bị lung lay.
“Được! Nàng phải chờ hắn đúng không?”
“Đúng...”
Sở Khanh Vũ bình tĩnh mở miệng, chuyện đã đến nước này y cần phải làm, phải
làm cho nàng hiểu đư