
èm để ý đến nó nữa.
2
Khởi Trung không hề đáp lại tin
nhắn đó.
Cả buổi sáng anh đều phải họp. Đó
là những buổi họp thường xuyên của nhóm dự án với khách hàng. Bên khách hàng
đến rất sớm, bên Khởi Trung đều là những người làm công nghệ, nói xong phần
tiến độ của dự án và một số điều chính gần đây thì hầu như không còn gì để nói
nữa. Sau đó, phần thời gian còn lại, họ nghe Phó tổng giám đốc dự án và đại
diện khách hàng bàn luận liên miên mà chẳng hiểu gì hết. Nghe họ nói mà Khởi
Trung không kìm được chỉ muốn chợp mắt một lát. Anh nhìn Thái Quân cũng vậy,
đang cúi đầu gật gật, suýt nữa thì đập trán xuống mặt bàn.
Vào giờ giải lao, Khởi Trung và
Thái Quân đứng bên cửa sổ cuối hành lang hút thuốc để lấy lại tinh thần. Thái
Quân mời anh một điếu. Tuy anh không nghiện nhưng trong trường hợp quá buồn ngủ
thế này thì cũng rút một điếu, Thái Quân ngáp một cái oán thán:
- Tối qua, tôi và Mỹ Mỹ đi xem
phim đến nửa đêm mới về nhà. Mệt quá đi mất!
Khởi Trung cười đùa anh:
- Thế sao? Một ngày không gặp dài
tựa ba năm. Không đợi được đến cuối tuần sao?
- Chẳng phải hôm nay mới là thứ
Hai sao? – Thái Quân cười khì khì. – Có phải là anh không biết đâu. Từ khi tôi
mua nhà thế chấp, tiêu tiền cũng phải tính toán. Đừng nói những thứ khác, anh
xem tôi hút thuốc cũng phải tiết kiệm này.
- Tôi biết. Sao tôi có thể không
biết được chứ? - Khởi Trung rít hai hơi nữa rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên
thùng rác. Anh cười vỗ vai Thái Quân. – Đàn ông mà, nên chịu khó vất vả một
chút.
- Tối qua, anh đi đâu thế? – Thật
hiếm khi thấy sắc mặt Khởi Trung mệt mỏi như vậy, Thái Quân cũng thấy lạ.
Khỏi Trung cười gượng gạo. Sáng sớm nay có chuông điện
thoại reo, anh nghe máy thì hoá ra là mẹ gọi từ Canada về. Bà
ca thán cả buổi về vấn đề bạn gái của anh, bà còn nói sang năm, nếu anh vẫn
chưa tìm được bạn gái thì bà sẽ ở lại Thượng Hải không đi nữa.
Khi anh nghe điện thoại thì vẫn đang ngái ngủ, nghe
xong, thì tỉnh táo hoàn toàn. Anh cũng không biết bố mẹ gặp phải chuyện gì mà
bỗng nhiên lại nói như vậy. Tuy nhiên anh cũng không thể hỏi thẳng. Cuối cùng,
đành lôi thằng cháu ra làm bia đỡ đạn.
- Mẹ, nếu mẹ ở lại Thượng Hải không đi nữa thì Thiên
Thiên phải làm thế nào ạ?
Bà Trần vừa nghe nhắc đến tên cháu ngoại thì đã mỉm
cười, rồi trách móc anh một câu:
- Thiên Thiên còn ngoan hơn con nhiều. Ở nhà trẻ mà nó
đã có bạn gái rồi. Chúng nó còn dắt tay nhau đi ăn kem. Xem con đấy, có lớn mà
chẳng có khôn gì cả.
Nghe xong mà Khởi Trung dở khóc dở cười, trong lòng
anh nghĩ, đúng là mỗi thời mỗi khác. Thiên Thiên bốn tuổi dắt tay bạn gái về
nhà ăn kem thì được gọi là khôn lớn, vậy tại sao hồi nhỏ anh viết chữ không cẩn
thận chạm vào tay bạn nữ lại bị người ta mắng là lưu manh?
Sau khi gác điện thoại, anh không ngủ được nữa, cứ thế
nằm mở mắt đợi trời sáng. Một buổi tối bị giày vò như vậy thì sắc mặt có thể
không mệt mỏi được sao?
Thái Quân nhìn anh rất lâu mà không nói gì. Bỗng
nhiên, cậu như phát hiện ra điều gì, “ồ” lên một tiếng. Cậu ta huých tay và
nói:
- Trưởng nhóm, có phải anh và Tiểu Quân đã hẹn hò với
nhau rồi không?
- Không. – Anh lắc đầu. Chắc chắn Tiểu Quân sẽ không
cho rằng bữa ăn tối qua là buổi hẹn hò, anh cũng không nghĩ vậy.
- Anh đừng giả vờ nữa. Trưa hôm qua, Tiểu Quân đến rủ
anh đi ăn cơm. Có đồng nghiệp của chúng ta nhìn thấy. Quay về, cậu ta nói cô ấy
rất đẹp! Thế nào? Anh không chối được rồi hả?
- Thật sự là không phải mà. – Nghĩ đến bộ dạng tối
qua, Khởi Trung chạy đến chỗ Tiểu Quân mà anh mỉm cười.
- Không phải thì anh cười cái gì? – Thái Quân không
tin, anh lại châm một điếu thuốc nữa. – Cho dù đi cùng Tiểu Quân thì sao chứ?
Cô ấy xinh đẹp như vậy, đi cùng cô ấy chắc chắn là
rất tuyệt rồi. Trưởng nhóm, anh thật là may mắn đấy!
Anh mỉm cười không trả lời. Sau khi quay lại phòng
họp, anh vừa nghe bài phát biểu dài dằng dặc của giám đốc dự án vừa cúi đầu
soạn tin nhắn gửi cho Tiểu Quân.
Rất lâu sau, cô mới trả lời. Điện thoại di động để chế
độ rung. Anh đang giải thích cho phía khách hàng một vấn đề nên rất lâu sau mới
có thời gian liếc nhìn điện thoại. Thái Quân ngồi bên cạnh anh cũng liếc mắt
nhìn trộm. Anh gập máy lại nhưng không bỏ vào túi mà lại đặt nó ở trên bàn.
3
Mấy ngày sau đó, Tiểu Quân luôn nghĩ đến Khởi Trung.
Không phải là cô nhớ anh, hai người vốn chẳng thân quen lắm, mới chỉ ăn cùng
nhau hai bữa mà thôi nhưng anh đã hai lần có mặt đúng lúc cô gặp rắc rối nhất,
cần giúp đỡ nhất. Vậy mà cô chưa mời anh được bữa cơm nào nên trong lòng luôn
thấy áy náy, cũng không biết liệu mình có cơ hội trả nợ ân tình đó không.
Cô vẫn luôn là một người thực tế. Khi kết giao với ai,
rõ ràng biết là không thể cho người ta thì cũng không muốn mắc nợ người ta quá
nhiều. Hầu hết mọi người trong thành phố này đều có cách nghĩ như vậy. Mọi
chuyện đều cần có công bằng. Thượng Hải mở cửa cả thế kỷ qua nên nền tài chính
tự do đã mang đến cho thành phố này bầu không khí thương mại và nó càng ngấm
sâu hơn vào cuộc sống của mỗi người dân nơi đây. Tự nhiên nó hì