
nh thành nên bản
tính của họ. Cô không hề cảm thấy mình khác biệt mọi người ở điểm này.
Tiểu Quân nghĩ như vậy nên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hơn nữa, sau khi nhận dự án của công ty Khởi Hoa, cường độ công việc của cô lại
nâng thêm một cấp. Suốt bốn tháng qua, cô đã phải chạy ngược chạy xuôi, dường
như loáng một cái là đã đến cuối tháng.
Ngày cuối cùng của tháng Tư, bầu không khí trong phòng
làm việc thật thảnh thơi. Vào giờ nghỉ trưa, mọi người đều bàn luận về kỳ nghỉ
sắp tới. Khâu Tĩnh trêu Tiểu Quân:
- Còn cậu? Cậu định đi nghỉ ở đâu thế?
- Tớ chưa nghĩ đến. – Tiểu Quân nói. –Bố mẹ tớ sẽ
xuống miền Nam thăm
người thân. Tớ ở nhà một mình nên chỉ muốn ngủ suốt ba ngày ba đêm thôi.
- Thật là chán ngắt! Một kỳ nghỉ hiếm hoi như vậy mà
cậu lại định ngủ cho hết như vậy sao? Cậu lãng phí sự quan tâm của Đảng và Nhân
Dân quá đấy!
- Đảng và Nhân Dân sẽ tha thứ cho cô gái đã phải làm
việc vất vả không quản ngày đêm này. – Tiểu Quân cười. – Cậu còn nói, cậu cũng
có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ của mình mà.
- Không phải là tớ không có kế hoạch mà là bây giờ tớ
không có quyển quyết định. Cậu cũng biết bạn trai tớ rất gia trưởng, anh ấy
muốn đi đâu là sẽ kéo tớ theo. – Khâu Tĩnh oán thán.
Khâu Tĩnh và bạn trai cô ấy mới yêu nhau được ba
tháng. Lúc nào cũng dính như keo nên mỗi lần được nghỉ, đối với cô đều là những
khoảng thời gian lãng mạn màu hồng. Tất nhiên Tiểu Quân hiểu rõ điều đó, cô
cười xua tay với cô ấy:
- Được rồi. Tớ cũng chẳng thèm đi với người mất tự do
như cậu. Ai muốn làm người thừa ở đó chứ? Hơn nữa, tớ thật sự muốn ngủ hết ba
ngày ba đêm cho thật đã.
- Cậu biết đùa đấy. Thôi nhé. – Khâu Tĩnh cười quay
đầu đi.
Tiểu Quân nhìn theo cô ấy mà thầm thở dài. Thực ra, cô
không hề đùa chút nào. Ngô Tuệ đòi hỏi ở dự án này rất cao. Gần đây, cô thật sự
kiệt sức. Nếu không phải đã được xem nhóm thực hiện dự án bên công ty Khởi Hoa
cũng phải chịu những yêu cầu công việc nghiêm khắc như vậy thì chắc cô vẫn cho
rằng nguyên nhân Ngô Tuệ thay đổi ý định đồng ý tiếp tục hợp tác là vì cô ta
muốn trả đũa công ty cô.
Mệt mỏi vì công việc chỉ là một trong số các nguyên
nhân, vẫn còn một nguyên nhân nữa quan trọng hơn đó là Tiểu Quân bị mất ngủ.
Gần đây, cô liên tục mơ thấy cũng một giấc mơ. Cô chạy
trong đêm mưa, không biết chạy về đâu, cuối cùng lại đến một nhà kho trống và
ánh chớp lóe lên. Trong chớp loáng, trước mặt cô sáng như ban ngày, cô chỉ nhìn
thấy một đôi trai gái đang ở bên nhau.
Giấc mơ này không hề xa lạ với Tiểu Quân. Sau lần thất
tình duy nhất thời đại học, cô đã từng gặp phải giấc mơ giống như vậy. Nó cứ
bám riết lấy cô, dù cô có làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Sau khi yêu
Chí Hào thì nó mới dần dần rời bỏ cuộc sống của cô.
Thật không ngờ, sau bao nhiêu năm thì tất cả lại quay
trở lại, thậm chí còn đáng sợ hơn. Bây giờ khuôn mặt của người đàn ông trong
giấc mơ của cô không phải là chàng nghệ sĩ trong ký ức mơ hồ mà chính là Phùng
Chí Hào.
Trong ánh chớp, anh ở bên một người đàn bà xa lạ khác.
Khi nhìn thấy cô, anh không thấy lạ mà còn cười, giơ tay vẫy gọi cô lại như thể
mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Lần nào, cô cũng như bị tảng đá lớn đè nén, tâm hồn
hoàn toàn suy sụp. Dù là trong giấc mơ cũng đau đớn, không thể nào chịu đựng
nổi. Cơn ác mộng này như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Cuối cùng, việc đi
ngủ giống như một cực hình vậy. Cô thà ngồi cả đêm trước bàn máy tính sửa bản
kế hoạch, không dám lên giường đi ngủ chứ quyết không uống thuốc ngủ. Chỉ đến
khi nào mệt quá thiếp đi thì thôi. Ít ra, cô cũng không phải nửa đêm tỉnh giấc
vì cơn ác mộng.
Tuy là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ nhưng trưởng phòng
vẫn tranh thủ thời gian mở một cuộc họp tổng kết. Sau khi tan họp, mọi người
cùng đi ăn cơm, uống rượu, ca hát và thêm cả oán thán lãnh đạo. Cuộc vui kéo
dài đến rất muộn mới tàn.
Sau khi về nhà, một căn nhà lạnh lẽo đang chờ đợi Tiểu
Quân. Bố mẹ cô ra tỉnh ngoài thăm người thân. Cô kiểm tra điện thoại thì tin
nhắn cuối cùng là do người phụ trách nhóm dự án của công ty Khởi Hoa gửi đến
chúc cô có kỳ nghỉ vui vẻ, cô hít một hơi thật dài. Cuối cùng, trước khi lên
giường đi ngủ, cô vớ lấy lọ thuốc ngủ và bắt đầu bến đầu tiên của giấc ngủ dài
ba ngày ba đêm.
Cái gọi là kế hoạch đã thay đổi. Cô đã hiểu sâu sắc
đạo lý này. Bởi ngày hôm sau, Tiểu Quân ngồi trên chiếc Excelle nghe Mỹ Mỹ hào
hứng chỉ ra ngoài cửa sổ khi xe của họ đi qua cánh đồng lúa.
Giấc mơ ngủ suốt ba ngày ba đêm của cô tan thành bong
bóng. Cuối cùng, cũng đến được vùng núi phía Tây. Khi Mỹ Mỹ kéo lên xe, cô vẫn
còn đang ngái ngủ do tác dụng của thuốc ngủ đã uống tối qua. Cô vốn cho rằng
cuối cùng lần này, cô cũng có thể ngủ đến tận khi thuốc ngủ hết tác dụng mới
thức dậy nhưng không ngờ, Mỹ Mỹ lại “chém trước báo sau”. Sáng sớm tinh mơ, cô
ấy đã chạy đến nhà cô, lôi cô ra khỏi giường. Khi miệng cô vẫn còn nài nỉ không
đi có được không thì Mỹ Mỹ đã vỗ cho cô một cái.
- Không được. Tớ đã mong chờ được đi ăn mơ tươi từ lâu
lắm rồi. Cậu cứ thử không đi xem.