
n ra rằng bản chất anh không xấu. Tôi giữ chặt trái tim mình, nhưng càng
ngày càng khó khăn. Mỗi lần bước gần anh thêm một chút, lại bị anh vô tình đẩy
ra xa. Lần nào tôi cũng tự nói với mình rằng tính anh không tốt, tính tôi cũng
vậy, tôi nhượng bộ, tôi tha thứ cho anh, nhưng một lần, hai lần, lại ba lần,
tôi rất mệt mỏi. Dù có chuyện lớn nhỏ gì anh đều lo lắng cho tôi, tôi biết và
cảm động. Một người như anh mà có thể làm được những điều đó quả thật rất khó
khăn. Nhưng so ra, tôi cũng không dễ dàng. Anh có biết là để có thể tin tưởng
một người mình từng oán hận, tôi đã phải nỗ lực và trả giá thế nào không? Mỗi
bước đi tôi đều lo sợ và đấu tranh với chính mình, sợ là mình đã sai, sợ là
mình lại bị người khác làm tổn thương. Kết quả là… Anh nói kết hôn, tôi gật
đầu, lúc đó tôi hi vọng có một người để nương tựa, có thể dựa dẫm khi núi lở,
nước dâng… Nhưng dựa không nổi. Từ lúc nói kết hôn đến giờ, anh rơi vào khổ
cực, tôi cũng nhọc nhằn. Đối với anh, chỉ là một câu nói ‘chuyện nhỏ’, nhưng
với tôi, đó là sự phủ nhận hoàn toàn mọi cố gắng của tôi. Vì anh, mẹ anh nói gì
tôi cũng không để tâm, bởi đó là mẹ anh, nhưng nếu anh cũng như mẹ anh cho rằng
vì tôi mà anh phải xấu hổ, vì tôi mà gia đình anh ô nhục, thậm chí cho rằng tôi
còn có những mục đích khác nữa, thì trái tim tôi dù là sắt đá cũng không thể
chịu đựng được.”
“Anh xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi nữa,
tôi đã chai lì với mấy từ này rồi. Kết hôn là chuyện cả đời, còn mấy chục năm
tương lai, nếu như vẫn thế này, lần nào cũng bị anh làm tổn thương, sau đó lại
tự mình hàn gắn… Tôi không thể tưởng tượng được như vậy sẽ đau khổ đến ngần
nào. Cứ như thế, chi bằng kết thúc sớm. Không phải vì anh không đủ tốt, mà vì
chúng ta không hợp.”
“… Xin lỗi. Biết là em
không thích nghe, nhưng ngoài câu này ra anh không biết nói câu nào nữa.”
“… Tôi tắt máy đây.”
“Đợi chút. Đứa con, đứa con
là thật à? Em không lừa anh
chứ?”
“… Là thật.”
…
“… Trần Uyển, nếu như
được làm lại, anh tình nguyện cả đời đứng thật xa để nhìn em, anh cũng sẽ không
làm chuyện đó. Xin lỗi, Trần Uyển, xin lỗi em.”
“Không có việc điều đó
lại xảy ra đâu. Tần Hạo…”
“Anh biết, anh hiểu.
Em nghe anh nói… Anh biết, tình yêu của anh đối với em ngay từ đầu đã bị pha
tạp những thứ ngoài tình yêu, như dục vọng, chinh phục, lúc đầu anh cũng không
biết làm sao để khéo léo lấy được tình cảm của một người lạ. Cho nên, anh luôn
không thể để em được yên ổn, luôn khiến trái tim em và cả trái tim anh không
tìm được bến đậu. Anh biết, tình yêu của anh không đến được với em, em nên đi
tìm một tình yêu trong sạch hơn.”
Trăng rất tròn, nước
mắt rất mặn, trái tim cô đơn lạnh lẽo.
***
Tháng Mười cùng năm.
Tống Thư Ngu bộ dạng
uể oải đứng cười thu hút không ít ánh nhìn tò mò, những nữ tiếp viên tay kéo vali
nhỏ lần lượt đi ra từ khu vực VIP, che ệng khẽ thì thầm với nhau. Tống Thư
Ngu hình như không để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa ra. Lúc thấy Tần Hạo,
anh thoáng ngạc nhiên: “Này, tới nhận nhầm người phải không? Sao lại để râu ria
thế kia? Cậu đi làm thổ phỉ đấy à?”.
Tần Hạo không cười,
hỏi: “Chẳng phải nói không anh em gì rồi sao?”.
“Quan hệ của chúng ta? Nói đứt là đứt được à?” Tống Thư Ngu hớn hở, một tay
cầm hành lý, một tay đặt sau lưng Tần Hạo, “Không về Bắc Kinh thăm ông nội à?
Đi thẳng đến Tế Thành sao?”.
“Làm xong việc ở Tế Thành rồi về.”
Tống Thư Ngu thấy Tần Hạo bước đi vội vã, cũng không muốn vạch tim đen bạn
ra, cười thầm đuổi theo.
“Tần Dao vẫn khỏe chứ?”
Tần Hạo gật đầu, nhìn quang cảnh ngoài xe. “Vẫn khỏe, chỉ có ồn ào chuyện
ly hôn thôi.”
“Cậu để râu trong thật đẹp trai, đi vào đường bể dâu hay sao?”
“Cả tháng nay tớ toàn ở Fraser câu cá hồi, không gặp ai, sau khi biết tin
liền về ngay, đâu có kịp chỉnh trang lại.”
Tống Thư Ngu nhướng mày, rõ ràng là không tin. “Một tháng mà râu dài thế
này, vậy thì những chỗ khác dài cỡ nào?”
“Đừng nói lan man vớ vẩn, nói vào trọng điểm đi.”
“Diệp Thận Huy, chưa nói vấn đề quan trọng với cậu à? Giang Văn Đào, Hồng
Hạo Lâm bị bắt điều tra. Hồng Kiến Học bị năm, sáu ngân hàng đòi nợ, phải bỏ cả
những căn hộ giá thấp, nửa Nam Quân của Công ty Hằng Vũ bị Diệp Thận Huy chiếm
trọn, tất cả được thu vào cùng kiến trúc Tín Thành. Cậu đúng là được hưởng
phúc, mọi việc đều để tụi này giải quyết xong mới biết mà về. Nhưng chuyện con
hẻm Chu Tước thì tớ sẽ không lo tiếp đâu, tớ có mấy cái đầu chứ, mới bảy, tám
tháng mà mất mấy năm tuổi thọ.”
“Cô ấy, bức thư đó giao đi rồi à?”
“Giao rồi, không có bức thư của cô ấy làm sao mà nhanh gọn vậy được? Giao
cho Diệp Thận Huy, cũng không biết làm sao mà cô ấy lại tin tưởng anh ấy, đóng
cửa phòng nói chuyện hơn nửa tiếng, lúc đi ra thì nước mắt giàn giụa.”
Ánh mắt Tần Hạo buồn bã, không nói lời nào.
Tống Thư Ngu liếc nhìn bạn, “Đừng để trong lòng nữa, chẳng phải chỉ là một
bức thư sao? Cậu là nhân vật quan trọng mà chấp chuyện này à?”.
“Cô ấy có khỏe không?”
“Cậu thật đã rèn luyện được tính kiên nhẫn rồi, đến lúc này mới hỏi. Vẫn
khỏe, chỉ là mới mổ đẻ thôi, đứ