
ngồi xuống ăn.
Mùi hoa nhài nồng đậm
khiến cô muốn say, cô lầm bầm tự nhủ: "Nghi thức xã giao phương Tây cũng
không hẳn là đồ bỏ đi của chủ nghĩa tư bản." Ít ra thì nụ hôn chào buổi
sáng mỗi ngày làm cô thích muốn chết.
"Hử?" Dương Lam
Hàng hơi nhíu mày, dường như không nghe rõ: "Em nói cái gì?"
"Không có chi."
Lăng Lăng đỏ mặt ngồi xuống, vùi đầu uống sữa. Dĩ nhiên cô rất xấu hổ khi phải
nói với anh, cô vô cùng thích thú nghi thức hôn buổi sáng này của người Tây.
"Lúc nãy..."
Anh thản nhiên nói: "Nụ hôn đó không phải nghi thức."
Lăng Lăng suýt chút nữa
bị sặc, khó khăn lắm mới nuốt được miếng sữa. Sau đó, cô cúi đầu, cười đến
không khép miệng được.
"Chiều nay có thể
anh đi thành phố S."
Cô lập tức cười không
nổi. "Đi công tác à?"
"Ừ. Đi tới Viện khoa
học liên hệ một chút về thiết bị chuẩn bị mẫu, anh muốn trước khi em bảo vệ tốt
nghiệp sẽ cho ra được kết quả thí nghiệm. Như vậy, lúc em bảo vệ tốt nghiệp, sẽ
không có giáo viên làm khó em."
Vừa nghe anh nói phải đi,
trong lòng cô thoáng thấy trống rỗng, bánh mỳ trong miệng bỗng trở nên khô khốc
nuốt không trôi.
"Em thu xếp ít đồ
đạc, cùng đi với anh."
"Em hả?! Có tiện
không?" Ở bên Dương Lam Hàng, cảm giác giống như ngồi xe vượt núi, tâm
trạng cứ lên xuống chập chờn. Một giây trước cảm xúc còn tụt thấp, một giây sau
cô đột nhiên thăng cao.
"Anh dẫn em đi tham
quan Viện khoa học một chút, để em hiểu thêm về tình hình phát triển vật liệu
kỹ thuật ở Trung Quốc. Nhân tiện đưa em đi gặp vài người bạn của anh."
Nghe lời anh vừa nói, xem
ra chuyến đi này còn có ý nghĩa lịch sử. Lăng Lăng vội gật đầu, sợ anh đổi ý.
Anh nhìn đồng hồ, tám giờ
kém mười lăm.
Lăng Lăng không đợi anh
mở miệng, đã nói trước: "Anh đi làm trước đi, em giúp anh chuẩn bị ít đồ
đi công tác, rồi tới phòng thí nghiệm."
"Ừ."
******
Sau khi Dương Lam Hàng đi
rồi, Lăng Lăng mở tủ quần áo, quần áo anh treo thành hàng ngay ngắn, các loại y
phục kiểu dáng khác nhau treo sẵn thành bộ, không cần lo phối hợp nữa. Lăng
Lăng theo trí nhớ, chọn một bộ vest anh hay mặc nhất, rồi lại từ trong tủ chọn
ra một bộ thường phục anh chưa bao giờ mặc qua. Cô thu xếp từng món đồ của anh,
vui vẻ ngâm nga một điệu hát quê nhà, tưởng tượng về "chuyến du lịch trăng
mật" tại thành phố S.
Đúng lúc này, Liên Liên
gọi điện tới, không cho cô cơ hội nói tiếng nào, lập tức liến thoắng hỏi cô:
"Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu, ngay
cả tin tức cũng không có, cậu khai thật cho tớ, có phải đã bỏ trốn với trai
không hả?"
Cô vừa cười vừa nói:
"Lại để cậu đoán đúng rồi."
"Tớ đến phòng ngủ
tìm cậu, mới nghe Tiểu Úc phòng cậu nói cậu quen bạn trai, mấy ngày nay đều ở
với anh ta. Chuyện lớn như vậy mà cậu dám không nói cho tớ biết, thật vô lương
tâm, thật khiến tớ thất vọng, uổng công tớ ngậm đắng nuốt cay..."
"Dừng!" Lăng
Lăng lập tức bảo ngừng. "Cậu bắt tớ khai thật thì cũng phải cho tớ cơ hội
mở miệng chứ?"
Liên Liên ngẫm lại thấy
cũng đúng, vì vậy trước hết hỏi vào trọng điểm: "Bây giờ cậu đang ở
đâu?"
Câu hỏi khá sắc bén, Lăng
Lăng do dự một lúc. "Ở nhà anh ấy."
Thực ra, từ khi đến với
Dương Lam Hàng, cô đã nhiều lần định kể với Liên Liên. Dù sao Liên Liên cũng là
bạn thân nhất của cô, là người lo lắng chuyện tình cảm của cô nhất. Nhưng đề
cập đến quan hệ của cô và Dương Lam Hàng, cô không biết phải mở lời ra sao.
"Tớ nghe Tiểu Úc nói
anh ta là bạn online của cậu, có phải anh bạn khoa học gia của cậu về nước
không?!" Liên Liên vừa nói với giọng la hét ngạc nhiên vui sướng xong, vui
mừng của Liên Liên liền biến thành giận dữ, quay ra bắt đầu trách mắng cô trọng
sắc khinh bạn.
"Liên Liên, cậu có
bận không? Chúng ta đi uống gì đi, tớ có rất nhiều chuyện muốn kể với
cậu."
"Tốt! Tớ cũng có rất
nhiều điều muốn hỏi." Liên Liên lập tức đồng ý.
"Được! Vẫn chỗ cũ,
nguyên tắc cũ!"
Chỗ cũ, là một quán bán
đồ uống lạnh được cải tạo từ nhà dân nằm bên cửa hông của trường, đơn sơ đến cả
tên quán cũng không có, kem ở đó cũng không thua kém gì mùi vị của Haagen-Dazs.
Lăng Lăng vô cùng thích nơi này, trước đây mỗi lần cùng Liên Liên tự học xong
đều phải đi đến đó ngồi một lát.
Nguyên tắc cũ, cô bao!
"Khoan! Lăng Lăng,
làm người không chỉ nhìn bên trong, tớ nhìn bề ngoài có được không?" Liên
Liên nói: "Tớ bao, đến cửa hàng mới mở đối diện trường đi."
"Bên đó đông người
lắm, tớ có bí mật trọng đại muốn tiết lộ với cậu, phải tìm một nơi ít người lui
tới."
"Bí mật à!"
Giọng Liên Liên thấp xuống hai tông. "Được, lát nữa gặp."
...
Bước vào quán đồ uống
lạnh, bà chủ quan năm mươi tuổi vừa thấy Lăng Lăng liền tươi cười chào hỏi.
"Lăng Lăng à, lâu rồi không tới cháu."
"Vâng, dạo này cháu
hơi bận." Cô vừa cười vừa nói.
"Một ly milk shake
hả?"
"Hai ly ạ, chốc nữa
bạn cháu cũng đến." Cô đi qua hành lang quen thuộc, thuận tay bật đèn,
ngồi vào gian trong cùng. Liên Liên vẫn chưa tới, cô theo thói quen lấy khăn
giấy ra, chậm rãi lau bụi trên mặt bàn.
Milk shake dâu nhanh
chóng được mang lên, cô hút một ngụm, mùi sữa đậm