
đà, mùi dâu thơm ngát. Bài
trí cũ kỹ thoáng chốc trở nên không đáng kể.
Tiếng bước chân vội vàng
truyền đến, cô ngẩng đầu, bắt gặp một khuôn mặt bầu bĩnh tươi cười. "Hey!
Lâu rồi không gặp, dạo này bận lắm hở?"
"Nói trọng điểm
đi!" Liên Liên còn chưa ngồi xong đã cấp tốc hỏi: "Anh bạn khoa học
gia của cậu thực sự quay về rồi hả? Chuyện khi nào vậy?"
"Rất lâu rồi."
Lăng Lăng đưa một ly milk shake khác đến trước mặt Liên Liên, vừa cười vừa nói.
"Uống gì đi đã."
Liên Liên nào có tâm
trạng ăn uống, ních đầy một bụng vấn đề muốn hỏi. "Cậu với anh ấy... ở
cùng nhau?"
Lăng Lăng gật đầu.
"Cảm giác thế
nào?" Giọng điệu Liên Liên rất lưỡng lự, dường như có chút âu lo.
Lăng Lăng dĩ nhiên biết
cô ấy đang lo lắng điều gì. Lo cô không quên được Dương Lam Hàng, lo tình yêu
trên mạng đi vào hiện thực sẽ kết thúc bằng "blacklist".
Cô không trả lời mà hỏi
lại: "Liên Liên, cậu nghĩ sao về tình yêu thầy trò?"
"Tình yêu thầy trò?
Cậu nói sếp cậu ấy hả." Liên Liên trầm ngâm một hồi, "Lăng Lăng, cậu
thực tế chút đi, Dương Lam Hàng giống như ánh trăng trên trời, chỉ có thể ngắm
nhìn từ xa, không thể đụng chạm..."
Không thể đụng chạm sao?
Ký ức màu tím chợt lướt qua trước mắt cô, mồ hôi anh đong đưa lăn xuống hai bên
thái dương, mê hoặc khôn cùng...
Liên Liên thấy cô thất
thần, đau khổ khuyên cô: "Lăng Lăng, cậu tỉnh lại đi, các cậu không có khả
năng đến với nhau đâu."
"Tớ và Dương Lam
Hàng..." Cô trịnh trọng nhìn Liên Liên: "Yêu nhau."
"Hả?!" Giọng
Liên Liên cao tới quãng tám: "Cậu với Dương..."
Dựa trên kinh nghiệm và
bài học đau thương trước đây, Lăng Lăng kịp thời bịt miệng Liên Liên.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Liên Liên làm sao có thể
bình tĩnh nổi, vội vàng kéo bàn tay Lăng Lăng đang cản trở cô nói chuyện xuống:
"Cậu với anh ta, đang quen nhau?! Mấy ngày nay cậu... và anh ta ở cùng một
chỗ hả?"
"Ừ."
Hai mắt Liên Liên trợn
tròn, nhìn trừng trừng Lăng Lăng một hồi lâu, đột nhiên vươn tay tìm đến cái
trán cô: "Không phải cậu phát sốt, sốt tới ngu người luôn rồi đấy
chứ?"
"Không có."
Tuy Liên Liên sờ trán cô
thấy nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng vẫn không thể tin: "Cậu chắc chắc cậu
không mắc chứng hoang tưởng nào đó phải không?"
"Tớ chắc chắn!"
Lăng Lăng dùng hai tay
bưng ly milk shake, hơi nước đọng trong lòng bàn tay, lạnh lẽo.
"Cậu cũng cho rằng
tớ không xứng với anh ấy sao?" Lăng Lăng thầm thở dài.
"Không phải! Không
phải!" Liên Liên vội lắc đầu, lời nói có chút lộn xộn. "Lăng Lăng,
cậu là một cô gái tốt, ai cưới được cậu là phúc của người đó. Tớ chỉ là không
có cách nào tưởng tượng nổi Dương... anh ta có thể cùng sinh viên của mình...
Quả thực, chuyện này xảy ra với bất kỳ ai khác đều có thể, nhưng xảy ra với anh
ta, rất là khó hiểu. Anh ta thoạt nhìn rất... rất... thanh cao!"
"Haiz!" Lăng
Lăng cảm thán, cô hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh ngạc của Liên Liên. Bởi
vì, vẻ ngoài thanh cao của Dương Lam Hàng không biết đã mê hoặc hết bao cô gái
non dạ!
Tất nhiên, trong đó cũng
bao gồm cả cô. Nếu không Dương Lam Hàng hai năm nay ám chỉ nhỏ nhỏ to to không
biết bao nhiêu lần, cô há có thể một chút mơ tưởng cũng không dám có sao.
"Rất khó hiểu."
Liên Liên vỗ vỗ ngực, cầm ly milk shake uống một hơi hết nửa ly. "Tớ thế
nào cũng nghĩ không thông... anh ta muốn cái gì đây!"
"Nghĩ không thông
à?" Lăng Lăng cười tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: "Liên Liên, tớ
cũng nghĩ không thông, năm năm trước vì sao cậu không nói tớ biết, bang
Massachusetts không chỉ có đại học Harvard mà còn có cả MIT!"
"Trường đại học ở
Massachusetts quá trời, tớ làm sao nói cậu biết từng cái một được... Hây dà, tớ
đang nói với cậu chuyện tình yêu thầy trò, cậu đừng có lái tớ qua chuyện yêu
đương trên mạng chứ..." Liên Liên đột nhiên im bặt, mắt trợn tròn thao
láo! "Lăng Lăng, cậu có ý gì? Anh bạn khoa học gia của cậu học MIT? Đừng
nói với tớ..."
Lăng Lăng gật gật đầu.
Liên Liên bưng phần milk
shake còn lại uống sạch, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh. "Anh ta, anh
ta, anh ta..." Liên Liên nói ba chữ "anh ta" liên tiếp mà vẫn
chưa biểu đạt xong lời mình muốn nói.
Lăng Lăng hảo tâm thay cô
nói ra: "Anh ấy chính là người bạn khoa học gia của tớ, hai năm trước từ
Mỹ trở về, lúc ấy, tớ đang quen Uông Đào. Cho nên, anh ấy hiểu lầm."
"Anh ta hiểu lầm cậu
căn bản không thích anh ta, nản lòng thoái chí, nên lựa chọn từ bỏ hả?"
Lăng Lăng lắc đầu.
"Nói đúng ra, anh ấy vẫn luôn theo đuổi tớ. Chuyện xưa nước ấm nấu ếch(*)
cậu từng nghe bao giờ chưa? Tớ chính là con ếch ngu si đó, vốn dĩ dưới tác dụng
của phản ứng chống lại kích thích, có thể nhảy khỏi nồi, chạy trối chết. Kết
quả anh ấy dùng lửa ấm từ từ nấu, chờ đến khi tớ phát hiện ra... thì đã bị nấu
chín rồi!" Trong lòng Lăng Lăng bổ sung một câu: Dù sao cũng chín, cứ để
anh ấy ăn quách đi, đỡ cho kẻ khác vớ bở!
"Không hổ là nhà
khoa học!" Liên Liên chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt ngập tràn sùng
bái. "Theo đuổi phụ nữ mà cũng theo đuổi có trật tự đến thế. Bội phục,
phục sát đất luôn!"
"Liên Liên, tớ hiểu
rõ hơn ai h