
ết, tớ không xứng với anh ấy... Nhưng tớ đã lỡ chìm đắm quá sâu rồi.
Tớ có thể khuyên chính mình trốn tránh Dương Lam Hàng, nhưng tớ không có cách
nào thuyết phục bản thân rời xa "Vĩnh viễn có xa không". Cậu có hiểu
không?"
Liên Liên trầm mặc giây
lát, bỗng nhiên vỗ vai Lăng Lăng rất trượng nghĩa: "Có gì mà không xứng
chứ?! Là chiều cao không xứng, hay diện mạo không xứng? Bằng cấp không xứng,
hay nhân phẩm không xứng?"
"Không giống kiểu có
thể xứng đôi với nhau."
"Lăng Lăng, cậu phải
có lòng tin vào bản thân, anh ta cũng không phải một cậu nhóc sinh viên hai
mươi tuổi đầu, nếu anh ta đã lựa chọn cậu, nhất định có lý do của anh ta!"
"Ừm!" Cô nhìn
ánh mắt chân thành của Liên Liên, hốc mũi bỗng chua chua, nước mắt rưng rưng.
Bạn bè, chính là người
trong lúc bạn cần nhất, sẽ đứng sau lưng thúc đẩy bạn.
"Liên Liên, dưới góc
nhìn của cậu, cậu có thể chấp nhận tình yêu thầy trò không? Tớ lo tình cảm của
bọn tớ bị nhà trường biết, trường sẽ đuổi việc anh ấy." Vấn đề này khiến
Lăng Lăng rối bời đã lâu, kẻ trong cuộc thường u mê, cô biết chính mình vì quá
bận tâm nên mới nghĩ quá nhiều, do đó muốn nghe một chút quan điểm của Liên
Liên.
Liên Liên tỏ vẻ không
quan trọng khoát tay. "Anh ta chưa kết hôn, cậu chưa lấy chồng, có gì
nghiêm trọng đâu. Đâu đến mức phải đuổi việc chứ."
"Nhưng tớ lo sẽ ảnh
hưởng đến danh dự của ảnh."
"Chứ cậu nghĩ Dương
Quá với Tiểu Long Nữ thì sao, có bị người đời phỉ báng không? Từ khi Trung Quốc
mới thành lập, pháp luật đã cho phép tự do yêu đương rồi!"
Vừa nghe Liên Liên nói
vậy, tâm trạng phập phồng đã lâu của Lăng Lăng rốt cuộc cũng buông lỏng.
"Cảm ơn cậu, tớ yên
tâm rồi. Nếu mọi người đều nghĩ như cậu thì đã không có vấn đề gì hết."
Liên Liên nhìn bộ dạng
nửa mừng nửa lo của Lăng Lăng, không khỏi cảm khái hết mức: "Hai người các
cậu thật không dễ dàng, yêu qua mạng hơn năm năm, mỗi người đều từ bỏ nhiều như
vậy, mới đến được với nhau... Tớ còn nhớ thời gian cậu cai net hồi đó, gầy đi
trông thấy..."
"Thật không? Sao tớ
không biết nhỉ?"
"Hồi đấy cậu làm gì
có tâm trạng soi gương, mỗi ngày đều mặc cái váy trắng bay qua bay lại như nữ
quỷ. Lâm Lâm lén nói cho bọn tớ biết, thất tình mà vừa khóc vừa làm loạn thì
cùng lắm buồn khổ ba tháng là xong, thất tình mà một giọt nước mắt cũng không
rơi thì dẫu ba năm cũng không buông bỏ được. Quả thực nó nói đúng..."
Họ tám về trường đại học,
từ tình yêu qua mạng của Lăng Lăng cho đến từng người bạn cùng phòng ngủ, càng
tám càng hăng, nhất thời quên luôn giờ giấc. Mãi đến khi Dương Lam Hàng gọi
điện cho cô. Lúc Lăng Lăng nhận điện thoại, hai má hồng hồng, ý cười lay động.
Liên Liên nhìn mà có phần
ngây người, cô quen Lăng Lăng bảy năm, những tưởng Lăng Lăng rất thích cười,
nhưng cô chưa bao giờ thấy Lăng Lăng tươi cười động lòng người đến thế. Con gái
đang yêu, thật sự rất đẹp!
"Alô!" Hàm
lượng đường trong giọng nói Lăng Lăng vô cùng cao.
Ngữ khí của Dương Lam
Hàng lại rất nghiêm túc, giọng điệu cao cao tại thượng ra dáng. "Bạch Lăng
Lăng! Em tới văn phòng khoa một lát, có chút việc cần tìm em!"
Lăng Lăng đoán bên cạnh
anh hẳn là có những giáo viên khác, không dám khinh suất, bèn cung kính nói:
"Dạ! Thầy Dương, em lập tức đi qua đây."
Cúp điện thoại, cô vội vã
nói: "Liên Liên, tớ đến khoa có chút việc đã."
Liên Liên che miệng cười
trộm. "Xem cậu bị dọa kìa! Cậu đó nha, cả đời sẽ bị anh ta ép tới chết
luôn, đừng mong nổi dậy."
Haiz! Lăng Lăng cũng cảm thấy
vậy đó. Dương Lam Hàng một khi đã nghiêm chỉnh, cô đến thở mạnh cũng không dám.
...
Chạy nhanh suốt đường đi,
tới khoa Vật liệu, cả thang máy Lăng Lăng cũng không dám chờ, chạy bộ năm tầng
lầu đến văn phòng khoa Vật liệu.
Trong văn phòng khoa chỉ
có ba người, một giáo viên văn phòng khoa mặt mày nghiêm nghị đang cau mày nhìn
bảng điểm của cô.
Lô Thanh bạn học của cô
đang giúp thầy giáo văn phòng khoa nhập dữ liệu vào máy tính.
Dương Lam Hàng ngồi trên
ghế cạnh Lô Thanh, mỉm cười nhìn Lăng Lăng, nắng sớm chiếu lên gương mặt anh,
cứ như thể làm vấy bẩn sự thanh khiết của anh.
Lăng Lăng chậm rãi nhích
đến bên cạnh giáo viên văn phòng khoa, lễ phép chào: "Chào thầy Vương!
Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?"
"Tại sao em có một
môn tự chọn không qua? Em có biết sinh viên muốn học lên thẳng tiến sĩ thì các
môn tự chọn bắt buộc phải đạt không?"
"Không thể nào, em
có đi học mà!" Lăng Lăng vô cùng thành khẩn cam đoan: "Em chưa bao
giờ trốn học, tất cả các lớp đều có mặt, liệu có phải giáo viên phụ trách môn
quên không ạ."
"Em tự mình nhìn
xem." Thầy Vương đưa bảng điểm cho cô. "Em không hề đến lớp buổi nào,
thi hết môn cũng không tới!"
"Hả?" Lăng Lăng
kinh ngạc nhìn bảng điểm, len lén trừng mắt một cái với Dương Lam Hàng đang
không nhịn được cười kia, quay mặt lại mỉm cười hỏi giáo viên văn phòng khoa:
"Thầy Vương, ý thầy nói là môn Phần tử hữu hạn phi tuyến tính phải không
ạ?"
"Phần tử hữu hạn phi
tuyến tính?" Thầy Vương lại lật lật bảng điểm, "Môn đấy em có điểm
rồi, thầy Trần nói em có đi thi."
"Thầy Trần ạ