
Bạch vỗ vỗ vai cô: "Nghe lời mẹ, ra nước
ngoài đi! Phụ nữ tốt hơn hết vẫn phải dựa vào chính mình. Đừng cản trở tiền đồ
của người ta, cũng đừng cản trở cuộc đời của chính mình."
...
Buổi chiều, Lăng Lăng đi
mua điện thoại mới, bởi vì khác vùng nên không thể làm lại sim điện thoại, cô
đành phải mua sim mới, gọi điện cho Dương Lam Hàng. Di động anh tắt máy, có lẽ
đang dỗi cô.
Cô hết nhẫn lại nhịn, rốt
cuộc không chịu nổi, gửi một tin nhắn, nói với anh: Em là Lăng Lăng, đây là số
điện thoại mới của em.
Sau đó, Lăng Lăng đi vào một
trường dạy tiếng Nhật, hỏi han chi tiết cụ thể, xem qua phòng ốc, ghi danh nhập
học và nộp học phí. Vừa làm xong mọi thứ, Dương Lam Hàng bỗng gọi điện cho cô.
"Lăng Lăng, em đang
ở đâu?"
"Ở trong nhà
em."
Anh nói: "Bác gái
nói em đi ra ngoài rồi."
"Anh..." Lăng
Lăng kích động đến nỗi tay nắm chặt di động, run giọng cho anh biết vị trí hiện
tại của mình. "Anh đến tìm em sao?"
"Em chờ anh
nhé..."
Tình yêu, thường không
cần nhiều ngôn từ...
"Vâng." Cô mỉm
cười, gật gật đầu. "Em chờ anh."
Trước cổng trường dạy
tiếng Nhật, Lăng Lăng đứng đó, ngóng về phía ngã tư... Mỗi chiếc taxi đi ngang
qua đều khiến hi vọng của cô chợt dâng lên, rồi lại nặng nề xẹp xuống. Cuối
cùng, một chiếc taxi dừng phía trước cô, Dương Lam Hàng bước xuống xe...
Anh đứng yên tại chỗ, gần
trong gang tấc, chỉ nhìn cô.
Cô không muốn nói gì cả,
chỉ chạy ào qua, ôm chầm lấy anh...
Nhịp tim của anh, hối hả
mà nặng nề.
Giờ phút này, ấm ức kiểu
gì cô cũng không quan tâm, cái gì cũng đều có thể tha thứ...
Nhưng khi anh ngẩng đầu
nhìn thoáng qua tấm biển "Tổ Chức Giáo Dục Nhật Ngữ Quốc Tế Sakura",
liền im lặng một hồi lâu.
Cô đứng thẳng, vẻ mặt của
anh khiến cô hơi hoảng hốt. "Hàng?"
"Tại sao lại gạt
anh?" Anh nói: "Anh nghe nói em đã làm xong thủ tục rời trường lẫn
chứng nhận xuất ngoại du học. Em đã quyết định phải đi, vì sao còn muốn nói dối
anh?"
Lăng Lăng không tìm được
từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi lòng của mình.
Cô may mắn biết dường
nào, mới được một người đàn ông như vậy yêu thương, anh cái gì cũng có, nhưng
vì cô mà tình nguyện buông bỏ. Cô cũng bất hạnh biết dường nào, đem lòng yêu
một người đàn ông khiến cô vì anh mà cam tâm chịu đựng hết thảy.
"Tại sao em không
thể nghe lời anh? Cuộc sống ở nước ngoài không dễ dàng, anh không muốn em đi để
chịu khổ..."
Lăng Lăng cười nhẹ:
"Anh không cần lo, cuộc sống kiểu "xã hội cũ" em cũng đã kinh
qua thì sống ở nước phát triển còn không chịu được sao?"
Dương Lam Hàng cố sức ổn
định cảm xúc rồi mới nói: "Lăng Lăng, vậy em có nghĩ cho anh không? Anh đã
hơn ba mươi, anh là một thằng đàn ông bình thường..."
"..."
"Lăng Lăng."
Dương Lam Hàng ôm lấy cô, nói rõ ràng bên tai: "Ở lại đi, vì anh."
"Em đã gửi thư chấp
thuận cho giáo sư ở Nhật rồi, ông ấy đang giúp em xin giấy chứng nhận tư cách,
em không thể đổi ý."
Dương Lam Hàng kinh ngạc
nắm chặt hai vai cô, bắt cô đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Nếu anh nhất quyết
muốn em ở lại thì sao?" Giọng điệu Dương Lam Hàng nghiêm túc đáng sợ.
Lăng Lăng cắn răng chịu
đựng cơn đau trên vai. "Anh đừng ép em!"
"Nếu giữa anh và đi
nước ngoài, em chỉ có thể chọn một..."
Lăng Lăng cho rằng anh
chỉ nói thế thôi, Dương Lam Hàng yêu cô như vậy, anh sẽ không nhẫn tâm chia tay
với cô. "Tại sao anh không thể tôn trọng lựa chọn của em?!"
Cô nhìn thấy một nỗi
tuyệt vọng trong mắt Dương Lam Hàng, đó là ánh mắt cô chưa bao giờ bắt gặp
trước đây. Mặc kệ anh nóng giận đến mức nào, cô cũng không sợ, nhưng phản ứng
của Dương Lam Hàng bình tĩnh không ngờ, không có phẫn nộ, cũng không nói lời
nào...
Lăng Lăng hốt hoảng, hai
tay chụp lấy cánh tay anh. "Hàng, anh..."
"Anh tôn trọng em,
em cứ theo đuổi cái em muốn đi... Đúng như em nói, nếu yêu em, phải cho em cơ
hội, để em tự mình đối mặt..." Dương Lam Hàng đẩy tay cô ra, xoay người
rời đi.
...
Cô chạy đuổi theo, túm
chặt tay anh: "Hàng, anh chờ em về, được không anh?"
Anh lắc đầu, từng chút gỡ
ra những ngón tay đang nắm chặt bằng tất cả sức lực của cô: "Lăng Lăng,
anh yêu em, anh không quan tâm mình phải trả giá bao nhiêu, từ bỏ bao nhiêu vì
em. Nhưng anh cũng có giới hạn, tình yêu của anh không phải vô hạn bất tận, anh
xin lỗi..."
Anh xoay người, đi về một
hướng khác, càng đi càng xa...
Bóng dáng anh thoạt nhìn
sức cùng lực kiệt. Dường như đoạn tình yêu này đã hành hạ anh đến kiệt sức, cho
dù lưu luyến, nhưng anh cũng không có cách nào kiên trì thêm bốn năm.
******
Một năm bốn tháng sau,
Osaka, Nhật Bản.
Cuối cùng cũng đến tiết
trời anh đào nở rộ khoe sắc, hoa đào sum suê đầy cành mỉm cười trong gió, Lăng
Lăng ngồi trước máy tính, nhìn màn mưa hoa bay lượn ngập trời.
Nước mắt so với mưa hoa
đào càng xinh đẹp thê lương, trên màn hình máy tính hiện lên tin tức của đại
học T, một dãy những từ khóa khiến người ta kinh ngạc.
Dương Lam Hàng, giáo sư,
thanh niên kiệt xuất toàn quốc, người phụ trách dự án 863**, nhà khoa học đứng
đầu...
Còn đây là một bài thông
cáo của khoa Vật liệu, nội dung như sau: