
_________________
Được sự phê chuẩn của Ủy
Ban Khoa Học Công Nghệ Nhà Nước, tại đại học T thành lập Viện nghiên cứu vật
liệu khoa học tiên tiến, đặc biệt bổ nhiệm giáo sư Dương Lam Hàng làm viện
trưởng, hiệu trưởng Châu làm viện phó...
...
Dương Lam Hàng, tài đức
vẹn toàn, trình độ học thuật uyên thâm, thành tích nghiên cứu khoa học nổi bật,
nổi tiếng trong và ngoài nước...
Sau đây là sơ yếu lý
lịch cá nhân của Dương Lam Hàng:
Năm *** tốt nghiệp Học
viện công nghệ Massachusettes, đạt học vị tiến sĩ.
Năm *** được bầu làm
giáo sư, hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Năm *** đạt giải thưởng
Thanh niên kiệt xuất toàn quốc.
Cùng năm, dự án 863**
được cấp kinh phí, được bổ nhiệm làm người phụ trách dự án, nhà khoa học đứng
đầu...
_________________
Bên cạnh bài viết đăng
một bức anh chụp nghiêng Dương Lam Hàng, chụp lúc anh tham dự một hội nghị, anh
hơi nghiêng người, ngồi trên ghế, tư thế ngồi vẫn tao nhã như vậy, khí chất vẫn
thanh cao như vậy, một bên mặt vẫn hoàn mỹ không chút tì vết như vậy. Nhưng ánh
mắt không còn sáng trong như cô từng biết... mà đã trở nên u ám, tối tăm.
Xem xong thông cáo, Lăng
Lăng tắt máy tính, một mình đi xuống tầng hầm, ngồi trong phòng thí nghiệm mười
tám độ C, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn mẫu vật của mình thu
nhỏ từng na-nô-mét.
Hơi lạnh từ điều hòa thổi
vào cô từ khắp trái phải trước sau. Xương cốt ở đầu gối, khuỷu tay, hai vai đau
đớn từng cơn. Cô dùng lòng bàn tay xoa xoa hai đầu gối lạnh cóng, nước mắt rơi
xuống cũng lạnh ngắt...
Nước mắt Lăng Lăng không
phải vì đau lòng, mà là vui sướng, vì người đàn ông cô dốc hết mọi thứ để yêu
thương mà vui sướng. Anh thành công, trải qua bao nhiêu nỗ lực như thế, anh rốt
cuộc đã có được cái anh muốn. Nếu vậy, cô có trả giá, có từ bỏ tất cả, cũng đều
đáng giá.
Lăng Lăng lau khô nước
mắt, từ trên bàn điều khiển cầm lên bài báo tiếng Anh đã viết xong, dò từng chữ
kiểm tra lỗi ngữ pháp. Đây là bản thảo cô chuẩn bị sau hội nghị quốc tế một
tháng. Mỗi khi đọc bài viết, luôn luôn, tầm mắt cô sẽ dừng ở cột ghi tên tác
giả "L. H. Yang".
Dùng ngón tay vuốt ve cái
tên trên đó, cô mỉm cười, nước mắt thấm ướt chữ viết. Mỗi bài báo được đăng của
Lăng Lăng đều đi kèm cái tên này, người khác cho rằng đó là tôn trọng, chỉ mình
cô biết, đó là vì nhung nhớ...
Nhớ những ngày Dương Lam
Hàng chỉnh duyệt từng từ từng chữ trong bài viết cho cô, nhớ những ngày ngay cả
dấu câu một ký tự hay hai ký tự anh đều giúp cô sửa. Với cả, mỗi khi cô nhìn
thấy cái tên này, sẽ luôn có cảm giác họ vẫn còn có mối liên hệ dây dưa không
dứt, anh vẫn còn tồn tại trong cuộc đời cô, chưa từng biến mất...
Thở ra một hơi dài, điều
chỉnh dòng suy nghĩ, Lăng Lăng tiếp tục đọc từ vựng tiếng Anh, đọc hết lần này
đến lần khác.
Trời tối rồi lại sáng,
Lăng Lăng đo rồi lại đo, mẫu vật đã đạt đến 100 nanô. Cô lấy mẫu vật ra, cẩn
thận cất giữ, tắt thiết bị, tắt đèn...
Ra khỏi tòa nhà trống
vắng. Một mình đạp xe đạp đi trong sương sớm, gió lạnh thổi tung áo khoác nặng
nề của cô, lướt qua da thịt cô. Lăng Lăng rùng mình một cái, tiếp tục đi về
phía trước. Người mỏi mệt đến cực độ, không cảm giác được cái lạnh, cả buồn ngủ
cũng không, chỉ tê liệt đạp xe, bò lên con đường dốc đứng.
Cưỡi cưỡi chạy chạy, đi
hết lộ trình mười cây số, đã là tám giờ sáng.
Lăng Lăng bước vào nhà
trọ tối tăm lạnh lẽo, nhìn thấy con gián chạy qua trong góc tường, liền cởi
giày hung hăng ném tới. Bên trong phòng có gián, bên ngoài phòng, chim kêu inh
ỏi, quạ đen tha về rác rến... Cái đất nước trân trọng động vật chết tiệt này,
làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cô không có lựa chọn nào
khác, chỉ có thể từ từ làm quen, từ từ thích ứng.
Tịch mịch, cô độc, vất
vả, áp lực... Những thứ này cô đều có thể chịu được.
Chỉ trừ mùi vị nhớ nhung
một người, rất khổ sở, rất khổ sở...
Ngủ đến hơn mười hai giờ
trưa, Lăng Lăng thức giấc, lấy lát bánh mì trong tủ lạnh, trước tiên đem kẹp
hai cái trứng ốp-la vào giữa, sau đó ngồi trước máy tính mở trang web, đăng
nhập vào trang đăng tiểu thuyết theo kỳ của cô.
Chuyện cũ đang kể đến
đoạn Dương Lam Hàng tỏ tình với cô, rất nhiều comment trả lời:
"Lăng Lăng thật hạnh
phúc."
"Thầy Dương thật có
tình."
"Ông Trời ơi, ban
cho con một anh Dương Lam Hàng rơi chết con đi."
Mỗi lần đọc được những
trả lời như thế này, cô mới có thể cảm thấy bản thân không hề đáng thương, ít
ra cô đã từng có một câu chuyện xưa lãng mạn đến thế...
Gió thổi qua khung cửa
sổ, mang theo hương thơm say lòng người lượn lờ tràn ngập căn phòng.
Chậu hoa nhài bên cửa sổ
lại nở, hương thơm tươi mát hệt như mùi của anh.
Lăng Lăng hít sâu, nhắm
mắt vừa cười vừa nói với chính mình: Mày có thể kiên cường đối mặt...
Đáng tiếc lệ vẫn bất giác
chảy xuôi.
Thời gian bốn năm rất
dài, đủ dùng để chữa thương, nhưng đã một năm trôi qua, miệng vết thương của cô
vẫn đang chảy máu.
Anh vẫn là nỗi đau trong
những đêm sâu thanh vắng trằn trọc khó ngủ.
******