
c cậu đi thôi!”
Kỷ Lan nhíu nhíu mày, tôi
cũng không muốn làm cái bóng đèn, thôi đi về nhà vẫn hơn.
Kỷ Lan lại lấy xe chở 3
người về nhà, sau đó một mình lái xe về.
Ông nội anh đang hào hứng
xem ti vi, Kỷ Lan thật bội phục đài truyền hình, các đài đài nào cũng có chương
trình giới thiệu bạn làm ông nội anh hằng ngày đều xem hết từ kênh này đến kênh
khác, không kể sớm khuya.
Buổi tối hôm sau, Bạc Hà
lại đi bar Dạ lan rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm Hứa Hoài đã không còn đến nữa.
Nhưng Kỷ Lan lại tới.
Bạc Hà nhìn thấy anh cười
nói: “Sau này cậu không cần đến đây nữa, anh ta sẽ không đến nữa đâu!”
Kỷ Lan run sợ một chút: “Tôi
bị hạ đài?”
“Cái gì hạ đài?”
“Bạn trai đương nhiệm.”
Bạc Hà phì cười: “Thực
xin lỗi, hiện tại tôi đang vô cùng thất vọng cũng không có phí bồi thường.”
Kỷ Lan hào hứng tan rã:
“Aiz, cuộc đời thật sự là quá tịch mịch rồi!”
Bạc Hà đoán Kỷ Lan là
đang thiếu được quan tâm chăm sóc, cho nên mới chán trường như vậy, nhân tiện nói: “Tôi xem cậu đúng là cần một người bạn gái, để tôi
để ý giúp cậu, cậu yên tâm đi!”
“Mất việc!” Kỷ Lan cảm
thấy sau khi tam tầm giờ rất nhàn rỗi, cũng may Dung Kiền đã từ Bắc Kinh trở
về. Hai người hầu như đêm nào cũng đi cùng nhau. Về nhà Kỷ Lan phát hiện ông
nội anh hôm nay không xem ti vi, lại đem kính lão ra dùng.
“Ông nội để cháu giúp
ông!”
Ông nội anh nhanh chóng
gác máy, từ kính lão liếc xéo anh một cái: “Không cần anh giúp, anh nhanh lên
lầu đi ngủ đi!”
Sau khi Kỷ Lan không đi
bar Dạ Lan đón Bạc Hà nữa trong lòng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cho dù vẫn
đi cùng Dung Kiền nhưng vẫn thấy không đúng cái gì đó.
Sau khi tan tầm, Dung
Kiền lại gọi điện thoại: “Hôm nay tôi có hẹn họp mặt với bạn cũ.”
Kỷ Lan vội hỏi: “Cậu cho
tôi đi cùng với.”
Dung Kiền giọng điều chán
ghét nói: “Cậu không phải bạn gái tôi, cũng không phải vợ tôi, dẫn cậu the làm
gì?” Dứt lời cũng rất “tuyệt tình” gác máy.
Kỷ Lan bỗng dưng có dự
cảm, Dung Kiền lần này đi nhất định có điều gì mờ ám, quả nhiên ngày hôm sau
Dung Kiền nét mặt tỏa sáng đi làm.
Kỷ Lan hỏi ba câu liền
nói thật, quả nhiên họp mặt hôm qua, anh cùng một người bạn học cũ anh để ý đã
lâu có tiến triển vượt bậc.
Kỷ Lan thấy hơi cô đơn,
hai người bạn thân nhất của anh là Dung Kiền và Nghiêm Vị đều bận việc riêng
không rảnh quan tâm anh.
Những ngày tuyết rơi tịch
mịch, đảo mắt đến Tết nguyên đán.
Sáng sớm hôm nay, Kỷ Lan
tình lại mở di động ra nhận được một cái tin nhắn.
“Tết nguyên đán tôi cùng
Tương Lâm kết hôn, từ hôm nay trở đi sẽ chuẩn bị hôn lễ, sau khi nhận được tin
nhắn nhanh chóng đến nhà tôi nhận phân công nhiệm vụ.”
Kỷ Lan lập tức xuống
giường, gọi điện thoại cho Nghiêm Vị.
“Nghiêm Vị, tin nhắn vừa
rồi nhắn trong lúc mơđúng không?”
“Không phải, tôi thật sự
muốn kết hôn.”
“Thật sao, kết hôn, các
cậu mới quen nhau có vài ngày.”
“Hai tháng, nhưng lại cảm
thấy như đã biết nhau cả đời. Loại cảm giác này câu không hiểu
đâu, đó giống như là định mệnh, thời gian dài ngắn không liên quan.
Tương Lâm cũng thấy vậy, cô ấy nói lần đầu gặp tôi liền cảm thấy tôi giống như trong suy nghĩ của cô ấy bước ra. Chúng tôi đã gặp cha mẹ hai nhà, hai
bên cha mẹ đều thấy chúng tôi rất vừa lòng, mẹ tôi cậu cũng biết rồi đó, chỉ
ước gì hôm nay kết hôn mai sinh cháu cho bà.”
Kỷ Lan kinh ngạc ngồi
trên giường, gọi xong cuộc điện thoại này anh mới nhận thấy anh mặc quá ít quần
áo, hắt xì một cái lại chui lại vào trong chăn, trừng mắt nhìn trần nhà, sau
một lúc lâu vẫn cảm thấy chuyện này ngoài sức tưởng tượng.
Thế nhưng Bạc Hà lại không hề bất ngờ, bởi vì Tương Lâm tán gẫu đều kể tiến triển của hai
người cho cô nghe. Tuy rằng Bạc Hà cũng hiểu hai người tiến triển thần tốc
nhưng những đôi như vậy không hiếm, hơn nữa trước đây khi cô giới thiệu
Tương Lâm cho Nghiêm Vị cũng đã phân tích đầy đủ bối cảnh gia đình cùng tính
cách hai người mới đưa ra lựa chọn.
Tương Lâm rất cảm kích
Bạc Hà, mời cô làm phù dâu, Bạc Hà vui vẻ nhận lời.
Tương Lâm có một người em
gái tên là Sở Tiếu Tiếu, bạn bè từ năm 10 tuổi ồn ào đòi làm phù dâu, cho nên
Tương Lâm có hai phù dâu, bên kia Nghiêm Vị cũng mời Dung Kiền cùng Kỷ Lan làm
phù rể.
Hôn lễ diễn ra trong kì
nghỉ Tết nguyên đán, thời gian còn hơn một tháng, nhân một giờ lúc nghỉ trưa,
Tương Lâm đưa Bạc Hà đến phố gần đó dạo, nhân tiện mua đồ cưới. Hôm nay Nghiêm
Vị không đi làm nên cũng đi cùng. Ba người đến một trung tâm mua sắm đang đi
chọn lựa, di động Nghiêm Vị vang lên.
Nghiêm Vị nhìn thoáng màn
hình điện thoại, nhìn Bạc Hà cười cười: “Là Kỷ Lan!”
Điện thoại nối máy. Nghe
thấy giọng Kỷ Lan nói: “Nghiêm Vị, cứu mạng!”
“Ông làm sao vậy?”
“Ông nội thay tôi báo
dang tham gia chương trình tìm bạn gái!”
Nghiêm Vị cười đến thiều
điều đau sốc bụng.
Bạc Hà cùng Tương Lâm bất
ngờ nhìn Nghiêm Vị.
Gác máy, Nghiêm Vị cười
đến không thở được nhìn hai người nói: “Đồng chí Kỷ Lan muốn lên ti vi!”
Jumbo said: Càng ngày
càng vui ha!!
Tương Lâm tò mò hỏi: “Lên
trên tivi?”
Nghiêm Vị giả giận nói:
“Đi tìm bạn gái!”
Tương Lâm l